Úc Tương nhìn anh, ánh mắt lộ ra chút ý cười: “Cậu đúng là rất hiểu tôi, anh bạn.”
Cảnh Tu Bạch không đáp, chỉ giữ im lặng.
“Nhưng tôi phải nói rằng, những gì cậu hiểu về tôi đã cũ rồi.” Úc Tương nói, giọng nghiêm túc hơn: “Tôi không cần phải chứng minh gì với anh ấy. Việc anh ấy có coi trọng tôi hay không chẳng liên quan đến việc tôi muốn ra chiến trường.”
Anh ta nhìn sang Trì Tâm: “Chị Trì, chị nghĩ sao?”
“Tôi?” Trì Tâm không hiểu sao câu chuyện bỗng chuyển hướng sang mình. Cô chỉ tay vào mũi mình, rồi cười nhẹ trong tiếng còi báo động chói tai: “Khi nào thì tôi từng rời xa chiến trường chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây