Úc Tương không nói gì, chỉ nhét tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn lên trần, dáng vẻ đột nhiên trở nên trầm tư, mang chút buồn bã. Hai người đàn ông dường như đã đạt được một sự đồng thuận nào đó.
Trì Tâm nhìn qua cả hai, rồi cười nhẹ:
“Anh thật ranh mãnh, Cảnh Tu Bạch. Đi đến bước này rồi, tôi không làm thì chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình.”
Từ khi nào mong muốn đơn giản là “sống sót” của Trì Tâm đã thay đổi?
Từ lúc cô buộc phải tham gia nhóm nhân vật chính?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây