Nước mắt lăn dài, Sairo dựa vào vai Trì Tâm, nhưng đôi mắt vẫn dám nhìn thẳng bố mình.
“Con sẽ rời đi, con sẽ tìm kiếm những cảm xúc mà bố vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được. Con muốn sống như một con người, thưa bố.”
“Thật nực cười.” Tiến sĩ Hughes nghe xong lời cô ta, chỉ buông một câu nhận xét đầy khó chịu, như đang đối diện với một đứa trẻ đòi mua đồ chơi.
“Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian hôm nay rồi. Ta không muốn phí thêm phút giây nào với sự non nớt của con nữa. Qua đây ngay, để chúng ta bắt hai mẫu vật này và tiếp tục thí nghiệm bị trì hoãn.”
“Đến lúc này rồi, thứ bố quan tâm nhất vẫn chỉ là thí nghiệm.” Ánh sáng trong mắt Sairo lụi tắt. Cô ấy cười chua chát, giọng điệu trở nên bình thản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây