Vẻ căng thẳng giữa chân mày Cảnh Tu Bạch cũng dịu xuống. Anh buông cổ áo của Trịnh Tuấn Chí: “Xin lỗi, trước đó chúng tôi tưởng anh là kẻ địch.”
“Là đồng đội thì nói sớm có phải hơn không.” Úc Tương chìa tay kéo anh ta đứng dậy, thuận tiện phủi bụi trên áo anh ta: “Anh tìm chúng tôi mà lại trốn trốn tránh tránh, làm chúng tôi suýt thì tổn hại anh.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Trịnh Tuấn Chí gật đầu cảm kích: “Ở tận thế, thông tin rất khó truyền đạt. Thủ lĩnh chỉ mô tả các người trẻ trung, xinh đẹp, cũng không có ảnh, nên tôi dù nhìn thấy cũng không dám chắc. Đành trốn sau theo dõi.”
Anh ta dừng lại, như muốn nói gì nhưng rồi nuốt xuống.
Thực ra, lý do anh ta dám theo dõi cả nhóm một mình là vì tự tin vào năng lực bản thân. Nhưng không ngờ vừa đối mặt đã bị Trì Tâm phát hiện, sau đó bị Cảnh Tu Bạch và Úc Tương hạ gục trong nháy mắt. Tuy lúc đó họ có hai người, nhưng điều đó cũng khiến anh ta phải tạm gác lại sự bất mãn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây