Từng câu từng chữ của Trì Tâm như từng nhát búa đánh thẳng vào lớp vỏ phòng thủ mà Hòa Lai dựng lên. Mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt tràn đầy mâu thuẫn và giận dữ.
“Tôi chỉ muốn sống nốt phần đời còn lại ở đây, cùng với vợ tôi.” Ông ta nghiến răng, gằn từng chữ: “Tôi kiểm soát phạm nhân, không để họ trốn thoát, chỉ cần không ai ra ngoài, sẽ không ai biết tôi đang ở đây. Các người cũng vậy. Nếu các người không bỏ trốn, sẽ chẳng có ai tìm đến được chỗ này!”
“Ông có vợ sao?” Trì Tâm ngạc nhiên. Từ khi đến đây, cô chưa từng nghe bất kỳ phạm nhân nào nhắc đến việc này.
Hòa Lai theo phản xạ đưa tay chạm lên ngón áp út, nơi một chiếc nhẫn từng hiện diện:
“Bà ấy rất tốt. Bà ấy đang chờ tôi trong văn phòng. Chỉ cần không ai đến quấy rầy, chúng tôi sẽ sống rất hạnh phúc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây