Cổ họng Trì Tâm khẽ run, cô chớp mắt vài lần để xua tan sự mờ mịt. “Từ Quân, cô lý trí nhất. Dẫn mọi người rời đi.”
Giọng Khương Từ Quân dịu dàng nhưng lời nói lại mạnh mẽ: “Tâm Tâm, nếu muốn chúng tôi bỏ mặc cô mà đi, thì cô quả thực đã nhìn lầm chúng tôi.”
Trì Tâm cảm thấy sự giằng xé trong lòng. Cảm giác vừa giận vừa buồn cười khiến khuôn mặt cô thoáng méo mó: “Các người…”
Dưới thân, giun cát dường như cũng nhận ra điều gì. Nó quăng quật cơ thể khổng lồ, không phải để tấn công, mà để tìm cách thoát ra khỏi tấm lá chắn chưa đóng lại hoàn toàn!
Sao Trì Tâm có thể để nó đạt được ý muốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây