Sau khi xác định được nơi này, Trì Tâm lập tức căng thẳng.
Cô theo phản xạ muốn trốn, nhưng việc không có cơ thể lại hạn chế cô, buộc cô phải trơ mắt nhìn người đàn ông tóc vàng bước thẳng đến, mặt lạnh như tiền ngồi xuống một chiếc ghế.
Bên cạnh anh ta là một người mặc áo blouse trắng, đứng cung kính. Trì Tâm lần này nhìn rõ, bên trong áo blouse là bộ đồng phục đen quen thuộc.
Quả nhiên là bọn chúng.
Tóc vàng – Trì Tâm biết anh ta tên là Raphael, nhưng cô thích gọi anh là “Kim Mao” – chống khuỷu tay lên bàn, tay đỡ trán, giọng nói khàn hơn nhiều so với lần trước, “Xác định bọn chúng trốn thoát rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây