Dung Phượng siết chặt nắm tay lần nữa.
“Ta không ép con.” Ông chủ Lâm tiếp tục. “Nhưng lọ thuốc dị năng kia, con có thể bàn với bạn của mình, nhường nó lại cho con. Dù sao cô ấy cũng không cần.”
Sợi dây thần kinh căng cứng trong đầu Dung Phượng đứt phựt.
“Ông biết tại sao tôi không đồng tình với ông không?” Anh ta quay lại, giọng nói kìm nén đầy tức giận. “Ông không bao giờ coi mạng người ra gì. Lúc nào cũng tự cho mình cái quyền kiểm soát mọi thứ. Ông vẫn nghĩ rằng mọi thứ đều có thể mua được sao? Nhìn xem ông đang ở đâu. Nếu bị bỏ lại nơi này, ông nghĩ mình có thể mua được một con đường sống à?”
Sắc mặt ông chủ Lâm thoáng thay đổi, giọng điệu lạnh lùng hơn:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây