Trì Tâm bật cười, vỗ vai anh ta: “Mọi người vẫn nghĩ tôi luôn bình tĩnh, đúng không?”
“Không phải vậy sao?”
Mỗi lần đối mặt với những hiểm họa tưởng chừng như không lối thoát, Trì Tâm luôn là người đầu tiên đứng lên, tìm ra hy vọng nhỏ nhất để cứu cả nhóm khỏi hiểm cảnh.
Nếu không đủ bình tĩnh, làm sao cô có thể làm được điều đó?
Trì Tâm nhìn cả ba người, ánh mắt dịu lại. “Hồi nhỏ, có lần bọn bắt cóc đánh tôi gãy xương sườn, chỉ vì tôi sợ quá mà khóc không ngừng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây