Trì Tâm lập tức sáng mắt, quay sang nhìn Cảnh Tu Bạch – người đang cẩn thận gấp lại túi rỗng và trả nó cho cô.
“Tu Bạch!” Khương Từ Quân bất lực bật cười. “Anh chiều cô ấy quá rồi.”
“Cách đây không xa có một thị trấn. Đến đó chúng ta sẽ bổ sung được ít nhu yếu phẩm. Cứ để cô ấy ăn đi.” Cảnh Tu Bạch bình thản đáp, mặt vẫn trắng bệch.
Trì Tâm cười toe toét, tiếp tục thưởng thức nồi lẩu nóng hổi.
Mùi thơm cay nồng của nồi lẩu tỏa ra hòa cùng tiếng sôi ùng ục, bên trong nồi đầy ắp thịt và các loại nguyên liệu khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây