“Sao thế?”
Lúc này, Trì Tâm đã ngồi lên chiếc xe của mình. Tiếng động cơ rền vang, cô cúi người thử cảm giác tay lái, quay đầu lại nhìn họ, ánh mắt đầy thắc mắc.
Hình ảnh cô gái đẹp trên chiếc mô tô, giữa khung trời vừa sáng, khiến ba người họ đều sững sờ. Nhiều năm sau, họ vẫn nhớ mãi khoảnh khắc này.
“Không có gì.” Khương Từ Quân mỉm cười, quay sang giải thích:
“Úc Tương lái xe không giỏi, nên Tu Bạch sợ. Cứ để anh ấy ngồi xe cô đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây