Trì Tâm nhanh tay đỡ lấy, ngay trước mặt anh ta mở ra ngửi ngửi.
“Tôi đã làm theo lời cô dặn.” Trương Tử Cấn căng thẳng nói: “Những thứ này tôi tuyệt đối không bỏ thứ gì vào.”
Trì Tâm tin vào khứu giác nhạy bén của mình, nghe vậy liền “Ừ.” một tiếng: “Mang vào cho họ đi.”
Nhìn Trương Tử Cấn lần lượt vào từng căn phòng nhỏ đưa cơm, Trì Tâm cũng không muốn quay về.
Cô ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh căn nhà, hít sâu một hơi sương lạnh buổi sáng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây