Văn Tố Tâm nuốt chửng chiếc bánh mì chỉ trong vài miếng, miệng còn đầy vụn bánh, lẩm bẩm: “Tôi dẫn cô đi.”
Cô ta dẫn Trì Tâm băng qua một con đường hẹp và tối, trên đường không hề gặp bất kỳ sự canh gác nào.
Điều này khiến Trì Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng khi từ xa cô nhìn thấy những chiếc lồng lớn nhốt Dương Dương và những người khác, cô mới hơi yên tâm hơn.
“Tôi không qua đó đâu, chỗ đó có người canh gác.” Văn Tố Tâm nói.
Trì Tâm gật đầu, thấy cô ta lập tức quay người chạy đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây