Vài ngày sau, Diệp Thiếu Dương tháo thạch cao, nhưng mà vẫn cần nằm viện quan sát, Nhuế Lãnh Ngọc đỡ hắn đến vườn hoa nhỏ trong bệnh viện để tản bộ.
“Đừng đi quá lâu, quá đó nghỉ ngơi một chút đi.” Nhuế Lãnh Ngọc đỡ hắn ngồi xuống một băng đá, “Được rồi, kể cho em nghe về giấc mộng của anh đi.”
“Anh... quên rồi.” Diệp Thiếu Dương lúng túng cười cười, mấy ngày qua, ký ức về cảnh trong mơ càng lúc càng mờ nhạt, đã không còn nhớ rõ bao nhiêu.
“Điều duy nhất anh nhớ là, ở trong mơ hình như xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ phi thường, hắn bắt em đi, sau đó chúng ta chia ly rất nhiều năm... Sau cùng, cuối cùng anh cũng tìm được em trở về.”
Hắn nắm chặt tay của Nhuế Lãnh Ngọc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây