Nói xong, Tạ Vũ Tình muốn xem thử phản ứng của Diệp Thiếu Dương, lại phát hiện cả buổi trời hắn không ngẩng đầu lên.
“Anh sao vậy, say xe à?” Cô gắng sức nâng đầu Diệp Thiếu Dương lên, lại kinh ngạc phát hiện vành mắt Diệp Thiếu Dương đỏ au, nhất thời ngơ ngác.
“Đừng nói với em là anh bị bệnh đau mắt hột nha.”
Diệp Thiếu Dương cười gượng gạo, nói: “Tiểu thần côn, mười bảy năm rồi không được nghe biệt danh này, em khiến anh thoáng cái nhớ lại khi vừa xuống núi học đại học. Đậu móa nhoáng cái đã qua bao nhiêu năm.”
Tạ Vũ Tình cũng có chút cảm động, lại nói: “Trước kia anh không phải kiểu người thích hồi ức quá khứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây