Tô Ngọc vào phòng khách ngồi xuống, ngắm nhìn bốn phía, nói rằng: “Tô Yên đâu, ngủ rồi?”
“Ngủ rồi.” Diệp Tiểu Mộc liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ.
“Ngày mai sẽ làm chưởng giáo rồi, cảm giác thế nào?” Tô Ngọc thuận miệng hỏi.
“Vẫn cứ vậy thôi. Tôi không biết nói sao, tôi không muốn làm.” Diệp Tiểu Mộc gãi đầu một cái, vẻ mặt hơi xấu hổ. Dù sao nếu như không phải là mình nhảy ra giữa chường, chức chưởng môn này rất có khả năng chính là của hắn.
Diệp Tiểu Mộc tuy rằng thiếu thông minh, nhưng cũng nghĩ đến tầng này, hơn nữa mơ hồ suy đoán, hơn nửa đêm hắn chạy đến đây tìm mình, rất có khả năng chính là vì chuyện này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây