Trên mặt Trần Hiểu Húc lộ ra nụ cười tựa như vừa được soi sáng, như cổ nhân hai tay chắp lại, khom người thi lễ với cô một cái, bình tĩnh nói rằng: “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hạ sơn, vừa lúc mới gặp cô, cô đã dạy tôi rất nhiều, để cho tôi hiểu được làm sao yêu một người, nói với cô một tiếng xin cám ơn.”
Nói đến đây, nước mắt hắn lã chã rơi xuống, cười vẫn như cũ, “Xin lỗi, tôi đã từng có được cô, nhưng lại đánh mất cô rồi. Suốt thời gian qua đã nhận được chiếu cố, quãng đời còn lại dài dằng dặc, không thể bên nhau, mong cô bảo trọng.”
Lễ xong, hắn đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Qua Qua nhảy đến ngồi trên bả vai hắn, vuốt tóc của hắn.
“Hiểu Húc! !”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây