Nguyên Thần một kích đánh vào bả vai hắn, Trần Hiểu Húc kêu lên ngã xuống đất, tuy rằng cũng hiểu rõ những điều Nguyên Thần nói là để kích thích bản thân, để cho mình phân tâm, nhưng vẫn không khắc chế nổi suy nghĩ. Hắn rất muốn biết đây có phải thật hay không. Nhưng mà nhìn ánh mắt của Nguyên Tịch, hắn đã hiểu.
Nguyên Tịch ra sức lắc đầu. “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, này sau là em thương anh thật lòng...”
“Nhưng trước đó là như vậy!” Nguyên Thần không để ý chút nào đến tâm trạng của muội muội, vừa nói, vừa thi triển sát chiêu với Trần Hiểu Húc.
Trần Hiểu Húc vội vã né tránh, trong lòng đau như dao cắt.
Nguyên Thần đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, sát chiêu tiếp nối sát chiêu. Trần Hiểu Húc đã mất đi ham muốn chiến đấu, chỉ đang dựa vào bản năng để tránh né.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây