Bạch Vi ngẩn ra, còn chưamở miệng, Nguyên Tịch trách mắng: “Hiểu Húc anhnói gì lung tung vậy!”
“Côcũng nghĩ là ta đang nói lung tung?”
Nguyên Tịch cắn môi một cái, nói: “Nếu như anh có lời gì muốn nói, đợi lát nữa nói riêng với em, hiện tại em bề bộn nhiều việc, bên kia còn có nhiều người phải tiếp đãi.”
Trần Hiểu Húc nhìn cô chằm chằm một hồi, xoay người bỏ đi.
“Tôi về phòng chờ cô.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây