Đến lúc này, Trần Hiểu Húc vẫn đang rất tập trung vào những chuyện phát sinh trước mắt, thật giống như khi người ta nằm mơ thường sẽ không biết mình đang nằm mơ, căn bản hắn không ý thức được tại sao mình lại ở đây.
Phương trượng nói sơ qua về tình huống trước mắt: Hiện nay đã dùng hết tiền và lương thực, tiền nhang đèn tích lũy trước kia cũng đã đổi lấy lương thực, nếu cứ tiếp tục cứu tế như vậy, đại khái chừng ba năm ngày nữa sẽ ăn hết sạch.
Nói xong hắn trầm mặc một lát, nói rằng: “Hôm nay ta sai người đi thỉnh Tuệ Thông thiền sư của Thủy Nguyệt Tự, đối với mấy bức tượng phật dát vàng trong chùa của ta hắn vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng, muốn mua với giá cao, tiền bán ra, toàn bộ dùng để nấu cháo cứu người, dự tính có thể kéo dài mấy tháng... Hôm nay triệu tập chư vị, cũng là thông báo một tiếng.”
Phương trượng vừa dứt lời, toàn trường ồ lên, đều cả kinh không nói ra lời.
Ngay lúc đó có một tăng nhân dập đầu nói rằng: “Sư tôn, những chuyện khác không nói, những tượng phật này không thể bán được, đây là năm xưa Lô viên ngoại tốn trăm lượng vàng để chế tạo, quyên tặng cho chùa ta, bây giờ bán tháo đi như vậy, cho dù Lô viên ngoại không nói, cũng là có lỗi với tấm lòng của người ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây