Diệp Tiểu Mộc đứng lên, nhìn bên ngoài trời đã tối rồi, xoay người nhìn lại, má ơi, Tô Yên ngủ ở bên cạnh mình, tay chân dang rộng, lấn mình vào trong khoảng giữa giường và cửa sổ, hơn nữa quần áo xốc xếch... Suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới là lúc trước khi trở lại phát hiện khi đi không có đóng cửa sổ, sau đó giường bị chim sẽ bay vào tha lôi rất nhiều bánh dày lên trên đệm (vận khí lại tốt như vậy chứ!), trong lúc nhất thời không dọn sạch được, vì vậy Tô Yên mới leo lên trên giường Tiểu Mộc để ngủ.
Hình như. . . trước khi ngủ mình có cảm giác được cô ôm lấy cổ, sau đó vì quá mệt nhọc nên đã ngủ thiếp đi. . . Hình như cũng không có xảy ra chuyện gì?
Lúc này Tô Yên cũng đã tỉnh, mở mắt ra nhìn hắn, nở nụ cười, vừa định mở miệng, nhìn thấy Kê Tử đứng ở trên đỉnh đầu hắn, một cặp mắt tròn vo đang nhìn cô chằm chằm.
“Đi ra ngoài!”
Kê Tử tương đối sợ cô, bực bội bay ra ngoài, “Các ngươi làm việc nhanh lên một chút a, xong nhanh nhanh còn nấu cơm cho ta, ta sắp chết đói rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây