Nguyên Thần cười cười, liếc mắt nhìn Nguyên Tịch, lại nhìn hắn, nói rằng: “Chúng ta bây giờ là người một nhà nói chuyện phiếm a, tôi chỉ tò mò hỏi một câu, tương lai tiếp nhận chức vụ Mao Sơn chưởng môn sẽ là anh ta hay là cậu?”
Trần Hiểu Húc cũng cười cười, nói: “Anh cũng biết Tiểu Tô sư thúc rồi đó, chí hướng không nằm ở Pháp Thuật Giới, cậu ấy đã nói với tôi không muốn làm chưởng môn gì hết, còn tôi... kỳ thực càng không muốn.”
Nguyên Tịch cười thần bí, “Tiểu Tô sư thúc của anh chưa chắn là không muốn.”
“Phải, vậy cứ để cho cậu ấy làm là được.” Giọng điệu của Trần Hiểu Húc rất tự nhiên, Nguyên Thần vẫn luôn theo dõi ngôn từ cử chỉ của hắn, không phát hiện nội tâm hắn có một tia gợn sóng nào, trong lòng tấm tắc cho rằng kỳ quái, tuy rằng trước kia đã nghe Nguyên Tịch nhiều lần nói về tính cách này của Trần Hiểu Húc, nhưng dù sao cũng chưa giao tiếp lần nào, trong lòng vẫn có chút hoài nghi, hôm nay mới biết được những lời Nguyên Tịch chỉ sợ đều là sự thật. Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, trên đời lại có người thản nhiên như vậy.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Nguyên Thần vội ho một tiếng, quay đầu nói với Nguyên Tịch nói: “Muội muội, em đã nói với Hiểu Húc chuyện kia hay chưa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây