Nhưng điều khiến cho Diệp Tiểu Mộc cảm thấy kỳ quái là, nếu đối phương có thể nghe ngóng được mấy người bọn hắn hôm nay ở chung với nhau, đều tặng lễ cho bọn hắn, vì sao duy chỉ có thiếu mất một phần của Trần Hiểu Húc?
Hắn tựa hồ hiểu ra điều gì.
Diệp Tiểu Mộc châm trà cho bọn họ, song phương ngồi xuống, nhàn nhãtrò chuyện. Diệp Tiểu Mộc tuy rằng ngây ngô, nhưng cũng biết bọn họ đến vì có mục đích, nếu không thì tới ngồi chơi một lát là được rồi, không cần thiết phải tặng quà cáp gì.
Hai người ngồi xuống uống trà, rỗi rảnh trò chuyện, lan man kéo từ phong cảnh các nơi khắp Vân Nam các thứ, sau cùng nói đến trọng tâm câu chuyện, hỏi Diệp Tiểu Mộc có tính toán gì không.
“Không có gì, chỉ là vừa đến trường vừa tu luyện, giống như trước đây thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây