“Móa! Chỉ một mình tôi không biết sao? Vì sao!” Diệp Tiểu Mộc kêu lên, vốn cho rằng tất cả mọi người đều không biết chuyện, không nghĩ tới chỉ có một người mình chẳng hay biết gì. . . Cảm giác này thực sự quá khó chịu.
Vương Tiểu Bảo nhìn hắn một cái, nói: “Không phải tôi nói với bọn họ, nhưng mà. . . Tôi không nói với cậu là có nguyên nhân, hiện tại cậu không nên hỏi, nhưng cậu phải tin tưởng tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn luôn xem cậu là bằng hữu tốt nhất.”
“Được rồi.” Diệp Tiểu Mộc càng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lời Vương Tiểu Bảo nói hắn rất tin tưởng, dù sao gặp gỡ lâu như vậy, hắn tin tưởng phán đoán của mình.
Hắn chỉ là cảm giác có chút ủ rũ, trước đây bình thường cùng Vương Tiểu Bảo thảo luận về thượng tầng Pháp Thuật Giới, đối với tầng lớp kia, nhất là đối với những nhân vật trong truyền thuyết kia, bọn họ đều tràn đầy hy vọng hướng tới, nhưng lại cảm giác mình mình quá cùi bắp, có lẽ vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp được “thế giới cường giả” kia.
Mãi hồi lâu mới biết mình là thứ cùi bắp, còn người ta là “Pháp nhị đại” chánh tông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây