Trần Hiểu Húc nắm một tay của cô lên, nói: “Nếu ở trong tối, không nhìn rõ sáng tối, gọi là không thấy. Nếu ở ngoài sáng, không nhìn ám tướng, vẫn gọi là không thấy. Hai trường hợp đó, gọi là không nhìn thấy. Cô có hiểu không, có hay không có, chính là có nhìn hay không.”
Nguyên Tịch cười nói: “Anh cũng đừng nói những lời sâu sắc với tôi, hòa thượng tôi đã gặp nhiều rồi. Nhưng mà... Anh có thể đối với tôi như vậy, tôi rất vui vẻ, chỉ là tôi sợ tương lai anh sẽ hối hận.”
Trần Hiểu Húc lắc đầu.
“Lỡ như tôi làm tổn thương anh thì sao?”
Trần Hiểu Húc vẫn lắc đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây