Tô Yêntan chảy tựa như băng tuyết,cả người đột nhiênrũxuống, cố sức thở mạnh một cái, ngồiliệtdưới đất.”Chuyện gì đã xảy ra?”
Lão Quách nói sự thực cho cô biết.
Tô Yên cũng không biết nói gì, rất buồn rầu vì mình không tranh thủ xin được chữ ký của Đạo Phong, cô không tham gia nhóm fan Pháp Thuật Giới, đối với Đạo Phong không phải là ngốc nghếch sùng bái (ở Pháp Thuật Giớicó nhiều người như vậy, Lý Mộ Hiên chính là fan số một của Đạo Phong), nhưng danh tiếng Đạo Phong thực sự quá lớn, quá nhiều truyền thuyết, đến cô cũng hướng về người đó. Nhưng mà nghĩ lại mình tốt xấu cũng được tiếp xúc với Đạo Phong, còn phiền hắn phải làm phép định trụ bản thân, cũng rất thỏa mãn.
Đợi đến khi Lão Quách giao cho cô tờ linh phù, biểu thị là Đạo Phong tự tay viết vội cho cô tìm hiểu, Tô Yên quả thực kích động vạn phần, hơn nửangày mới kềm chế được tâm tình, tỉ mỉ nghiên cứu tờ linh phù này, mặt trên chỉ có hai nét bút mờ mờ, một thái cực song ngư đồ vô cùng giản dị.
“Đây là một song ngư đồ a, rốt cuộc có cái gì huyền diệu?” Dù đã xem hồi lâu, nhưng Tô Yên vẫn không nhìn ra hình vẽ này có thâm ý gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây