“À, Trung Sơn Vương a, hắn chính là đệ nhất trí giả tam giới!” Tô Khâm Chương kính phục giơ lên ngón tay cái.
Diệp Thiếu Dương có chút buồn cười, Tô Khâm Chương người kia, nói chuyện làm việc các thứ, vẫn luôn khờ khạo, rất ngây thơ, bao nhiêu năm nay một chút cũng không thay đổi.
“Được rồi sư huynh, lát nữa đệ đưa Hiểu Húc tới gặp huynh, huynh coi xem thế nào?”
“Ai?”
Tô Khâm Chương vỗ ót một cái, “Ai nha mấy ngày nay chỉ bận rộn nói chính sự, đệ đã quên giới thiệu, Hiểu Húc là con trai của Trần Bình và Tiểu Nhị, năm nay mười bảy tuổi, Trần Bình huynh biết mà, có mấy lần huynh trở về núi cũng có gặp, lúc đó hắn vẫn là một ngoại môn đệ tử, sau lại đệ thấy phẩm hạnh và thiên phú cũng không tệ, mới thu hắn vào nội môn, sau lại... ở bên cạnh Tiểu Nhị, Hiểu Húc đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách rất giống ba hắn, rất quái gở, cũng không tiếp xúc với người khác, đệ đành để cho nó ẩn giấu thực lực, trên thực tế... nó đã là cảnh giới linh tiên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây