Nói đến chuyện đi lần này, Tào Vĩ Ba lập tức hứng thú, không ngừng nhắc lại một số chuyện thú vị trong chuyến du lịch, đi quán bar chơi như thế nào, nửa đêm cùng đi tản bộ bên hồ Lô Cô như thế nào…
Hy vọng khiến cho Tô Yên cộng hưởng, nhưng Tô Yên không mấy hứng thú, Tào Vĩ Ba vẫn luôn tìm Diệp Tiểu Mộc nói chuyện, ánh mắt ái muội, Diệp Tiểu Mộc tuy rằng ngốc nhưng không ngốc, hiểu được ẩn ý trong lời hắn, đơn giản là muốn ám chỉ hắn và Tô Yên quan hệ không bình thường, cảm thấy buồn cười, chỉ thuận miệng nói cho có lệ.
Trải qua một đập chứa nước hoang phế, lại băng qua một nơi giống như huyền nhai, đi theo một khe sâu thêm một chút nữa, rốt cuộc cũng tới Phong Môn Thôn.
Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, bọn họ bò lên trên một gò đất, được Tào Vĩ Ba chỉ điểm nhìn lại cuối khe sâu, ở một khối đất bằng giữa hai ngọn núi, nương ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy một vài phòng ốc, thôn hoang vắng tất nhiên là một chút ánh đèn cũng không có. Cứ như vậy lẻ loi mà đứng sừng sững ở sơn dã.
“Tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao lại có người cư trú ở chỗ này?” Tô Yên lắc đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây