Stephen nhăn mặt, tình thế của hắn bây giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống. Trong đám người đang đi tới kia, chẳng những có đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế lớn nhất – George, mà còn có cha của Carrey, bộ trưởng Bộ Tuyên Truyền Donald. Nếu bây giờ hắn không bảo vệ được Carrey thì sau này còn ai chịu đi theo? Mặc kệ mập mạp tới từ chỗ nào, nhưng người dẫn hắn tới dù sao cũng là con gái của Gordon, mà đám thế lực cũ trong Bộ Tổng Tư lệnh do Gordon và Heylinger cầm đầu vẫn đứng về phía George, thế nên nếu hắn không thể nhanh chóng cứu vãn cục diện, chẳng những tự chặt một cánh tay của mình mà còn làm trò cười cho George nữa!
Hắn quay đầu lại nói với Điền Hành Kiện:“Bất kể ngươi là do ai đưa đến , nơi đây cũng không có vị trí của ngươi, mời ngươi rời đi. Ta sẽ cho người ghi lại tên tuổi và địa chỉ của ngươi. Tối nay cố gắng ăn cho nhiều, ngủ cho ngon một chút. Vu khống quý tộc, tội danh này không nhỏ đâu!”
Mập mạp vừa nghe vậy liền nói:“Tôi không có vu khống, tôi có chứng cứ!”
Stephen nhêch mép cười một tiếng, nói:“Chứng cứ đâu?”
Mập mạp sửng sốt, chỉ vào những mảnh vỡ của chiếc điện thoại trên mặt đất, nói:“Ở chỗ này, nhưng nó vừa bị vỡ! Mới vừa rồi tôi có mở cho mọi người nghe qua , ai cũng có thể làm chứng!”
Stephen nhìn quanh bốn phía, mỉm cười nói:“Ồ? Ai muốn làm chứng, xin hãy giơ tay lên cho ta nhìn xem.”
Đám quý tộc thức thời liền tự giác ngậm miệng lại, rối rít lắc đầu nói:“Tôi không biết gì hết.
“Tôi không có nghe gì cả.”
Bruce vừa nhìn thấy nét mặt của An Lôi, đành cười khổ giải thích : “Chuyện này đối với Stephen rất trọng yếu, bây giờ đành để cho anh bạn của Christina chịu chút oan ức vậy, sau này tôi sẽ đỡ lời giúp cho.”
An Lôi khẽ mỉm cười, nói:“Cám ơn, bất quá tôi không ngờ quý tộc Gatralan lại đều là một đám xu quyền phụ thế như vậy.”
Bruce cười khó xử, không nói thêm gì nữa.
Stephen mỉm cười đắc ý nhìn mập mạp, nói:“Nghe thấy chưa? Ngươi có thể đi rồi đấy!”
Trên mặt mập mạp hiện ra nét khó tin, ủy khuất nói:“Sao ngài lại có thể như vậy chứ? Trước kia tôi vẫn nghe nói Tam hoàng tử Stephen anh minh thần vũ, tôi vẫn coi ngài như là thần tượng của mình!”
Stephen ngẩn ra, cười nói:“Bây giờ có nịnh nọt gì cũng vô dụng, ngươi đã có gan làm thì hãy có gan chịu đi!” Thấy mấy người Reinhardt càng lúc càng gần, hắn mỉm cười lạnh lùng nói,“Mau biến đi!”
Mập mạp lại hồn nhiên nói “Không đi, tôi còn chưa hứa hôn xong mà!”
Khuôn mặt tươi cười của Stephen bỗng trở nên có chút cổ quái dị thường, hắn không ngờ mập mạp lại nói ra được một câu như vậy, sắc mặt hắn xanh mét, gã này dám đem buổi vũ hội chào mừng của hắn biến thành buổi môi giới hôn nhân sao!
Christina vốn vẫn đứng yên lặng ở phía sau mập mạp bỗng chậm rãi giơ tay lên, ung dung đạm nhã, mỉm cười nói:“Stephen điện hạ, tôi có thể làm chứng cho Trương tiên sinh!” Thanh âm của nàng vẫn cứ ngọt ngào như vậy,“Trương Nguyên là bằng hữu do tôi mang đến. Trước nay tôi vẫn cho là quý tộc Gatralan, đại đa số đều là người biết nói lí, nhưng không ngờ ngay cả điện hạ mà cũng vô lý như vậy, tôi thực rất thất vọng!”
Bruce toát hết cả mồ hôi hột, còn đám quý tộc thì xôn xao hết cả lên. Mọi người đều biết, Gordon đã phải xuống đài, tự thân khó bảo toàn, không ngờ con gái của ông ta vào lúc này lại vì một gã bình dân mà đi đắc tội với Stephen, bọn họ thầm lắc đầu, chuyện này vốn chỉ cần Christina bảo mập mạp nói mấy câu xin lỗi, tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này thì có lẽ Stephen cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Bây giờ, song phương đều đã ép nhau đi vào ngõ cụt, tuyệt không còn đường sống.
Mập mạp nhìn Reinhardt và George đang đi tới, trong lòng cười thầm:“Ông mày chơi đùa lâu như vậy, còn chưa lấy được thù lao, sao có thể để cho thằng cha dở hơi này hù dọa chứ? Mấy người kia tới thật đúng lúc, coi như có bia đỡ đạn rồi.”
Stephen hít vào hai cái, trấn định nói:“Thất vọng hay không thất vọng cũng chẳng sao. Ta nghĩ tiểu thư nên lo lắng cho cha mình thì hơn đó. Có lẽ ông ấy cũng không muốn nhìn thấy cô làm như vậy đâu. Huống hồ, cô dẫn một kẻ bình dân tới đây tìm mối hứa hôn, ta thật sự cảm thấy có chút buồn cười, có vị tiểu thư quý tộc nào lại coi trọng vị tiên sinh béo này đây? Hay là, vị Trương tiên sinh này đã coi trọng vị tiểu thư xinh đẹp nào rồi.”
“Nhưng vô luận thế nào, kết quả cũng chỉ có một. Vị Trương tiên sinh này, là một kẻ bình dân, ngươi hẳn phải tự biết nơi này không phảilà nơi ngươi có thể tới. Còn tiểu thư Christina, ta nghĩ, hôm nay ta không hoan nghênh cô!” Thân phận chủ nhà của Stephen phát huy tác dụng, ý vị chế nhạo trong lời nói của hắn làm cho tất cả đám quý tộc xu quyền phụ thế xung quanh nhao nhao cười phụ họa theo.
Mọi người trong lòng đều hiểu, chuyện này tới đây đã kết thúc, mâu thuẫn giữa Stephen và gia tộc Gordon đã kết, còn gia tộc nhà Carrey cũng đã ngồi lên thuyền của Tam hoàng tử. Chuyện hôm nay, sau này không một ai dám công khai nhắc tới, nếu không sẽ trở thành kẻ đối nghịch với Stephen!
Mập mạp nhìn Stephen, cười ngây ngô nói:“Tôi không biết có tiểu thư nào coi trọng tôi hay không, nhưng thực sự tôi đã thích một người!”
Stephen ngạc nhiên, hứng thú hỏi:“Oa! Thật vậy sao? Không biết vị tiểu thư nào vô phúc được Trương tiên sinh để mắt tới vậy?”
Mập mạp si ngốc nhìn An Lôi, nói:“Người tôi thích chính là tiểu thư An Lôi!”
Tất cả đều ngạc nhiên, một số người biết chuyện bên trong thì đã bật cười thành tiếng, Bruce thì vừa giận vừa buồn cười. Cái gã này cũng tự đề cao bản thân quá đi chứ, thứ người như hắn mà cũng đòi xứng với An Lôi sao?