Douglas có chút lo lắng. Sau khi tới tàu sân bay Thần Dụ, hắn đã từ trong miệng Margaret chiếm được nhiều tin tức khiến cho hắn khiếp sợ.
Robot đời thứ mười hai của đế quốc Binalter, kỹ năng điều khiển robot của Phỉ Quân, kỹ thuật tàng hình của chiến hạm, và còn có thể có càng nhiều thứ khiến cho người ta kinh ngạc hơn nữa... Những thứ này đều là những thứ vô cùng cần thiết với Phỉ Minh bây giờ.
Cho dù là bản thân Douglas cũng hiểu rõ, giống như các cơ mật quân sự hạch tâm của Cộng hòa Phỉ Dương, đối với mấy thứ này, Phỉ Quân không có khả năng đơn giản giao cho người ngoài. Thế nhưng với một đội quân như vậy, hợp tác mà không phải là đối kháng vẫn như cũ là lựa chọn sáng suốt nhất hienj nay. Margaret có thể lựa chọn theo Phỉ Quân đến nơi đây đã nói rõ, nàng biết rõ về tầm quan trọng của Phỉ Quân. Thế nhưng nhìn nàng đối với mập mạp, tựa hồ nhwung đang mang theo tâm tình nào đó. Đây cũng không giống với tác phong của nàng.
Sau khi trao đổi một ánh mắt kinh ngạc với Claudia, Douglas cười khổ hỏi: “Ngươi biết chiến tích trước đây của hắn không?”
Margaret gật đầu, dưới búi tóc vén lên cao cao, một vòng tóc nhung thanh mảnh sau cái cổ trắng nõn rõ ràng có thể thấy được: “Ngươi trước đây đã từng cho ta về chuyện đã xảy ra ở tinh cầu Mosky. Ta tin những việc kia đều là sự thực!”
Thanh âm Margaret trong veo mà thẳng thắn. Nàng không có lý do gì để hoài nghi một người giống như anh của mình như Douglas. Huống hồ, ngày tháng ở trong Phỉ Quân đã khiến cho nàng thấy được nhiều thứ hơn xa Douglas.
“ Vậy ngươi nên hiểu rõ, đối với Leray mà nói, một người như vậy thì có ý nghĩa như thế nào.” Douglas nhàn nhạt nói: “Nghĩ đến thái độ của thượng tướng Bernardote đối với hắn khi liên lạc với bộ chỉ huy, ta nghĩ, hắn làm chỉ huy của cái hạm đội này cũng chẳng phải là điều khó hiểu.”
Margaret không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn đại sảnh tiệc tối, trên chiếc ghế sô pha ở một góc của đại sảnh, mập mạp đang cùng với tiểu nam hài kia ngồi một cách thành thật giống như bé ngoan ở trên ghế, nghe một vị lão thái thái Trenock lải nhải.
“ Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Claudia nhẹ nhàng kéo cánh tay Margaret, thấp giọng hỏi. Cô ma nữ bình tĩnh ung dung, lặng lẽ nắm trong tay tất cả mà nàng quen thuộc kia hiện giờ đã không còn thấy nữa rồi.
“ Không có gì...” Margaret cúi đầu cười.
“ Lòng của ngươi hình như rất...” Claudia phất phất mấy lọn tóc vàng bên tai của Margaret: “Ta có thể nhìn thấy được.”
“Người Leray khiến cho ta cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ tựa hồ rất nhiều thứ không giống như chúng ta.” Margaret thấp giọng nói: “Ta thừa nhận, hắn đã cho ta rất nhiều chấn động. Ta thậm chí còn muốn dùng hôn nhân để buộc hắn lên chiến thuyền của Phỉ Dương. Có điều...”
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Douglas và Claudia, trên mặt Margaret vẫn là vẻ nhẹ như mây gió như trước, phảng phất như đang kể về một chuyện không hề liên quan tới mình: “... Ta đã thất bại rồi!”
Thất bại rồi. Douglas và Claudia hai mặt nhìn nhau.
“ Cưỡng bức lợi dụ...” Margaret bưng chén rượu, ngưng mắt nhìn dòng rượu màu vàng kim hòa lẫn với viên đá, khốn hoặc nói: “Tựa hồ không có bất cứ một tác dụng gì với hắn. Hắn rõ ràng không phải là một kẻ vô dục vô cầu. Thế nhưng, ta vậy mà lại không bắt được nhược điểm của hắn.”
“ Hắn không có nhược điểm?” Claudia ngạc nhiên túm chặt lấy cánh tay Margaret, lại quay đầu lại nhìn về phía Douglas.
Douglas đang trầm tư.
Margaret lắc đầu nói: “Lại nói tiếp, cái người này cả người đều là nhược điểm. Ta chưa bao giờ gặp qua một kẻ tham lam, háo sắc, hư vinh, nhát gan và không có phong độ giống như hắn. Thế nhưng, mặc dù hắn đầy khuyết điểm như vậy, thế nhưng lại có thể chống lại được sự cưỡng bức lợi dụ, ta thật sự không biết được, trong đầu người kia đến tột cùng là có thứ gì có thể khiến cho hắn kiên trì đến như vậy.”
“ Ngươi muốn tấn công vào nhược điểm của hắn...” Douglas chậm rì rì châm lên điếu thuốc, lắc đầu nói: “Có lẽ, chính là ngươi đã phạm phải sai lầm lớn nhất rồi.”
Thấy Margaret ngẩng đầu nhìn mình, Douglas trầm giọng nói: “Tuy rằng thời gian ta kề vai chiến đấu cùng với hắn không dài, có điều ta biết, ta càng muốn trở thành bạn bè với hắn hơn. Bởi vì hắn luôn luôn có thể vì sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích cho bạn bè của hắn. Ta đã trải qua được hai lần, và vẫn còn đang mong chờ lần thứ ba. Thế nên, ngươi không suy nghĩ đi chinh phục hoặc là mê hoặc hắn.”
Hai chiếc tàu buôn vũ trang rách nát đã áp sát tàu sân bay. Thân thể đang che đậy cả tinh không ngoài cửa sổ sát đất của ban công. Từ bên này có thể nhìn thấy rõ được vết rỉ sét loang lổ trên vỏ ngoài của tàu buôn, cùng với đồ trang trí trong khoang và các binh sĩ bên trong cửa sổ mạn tàu.
Margaret lẳng lặng nhìn Douglas, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Claudia, lại duỗi tay ôm nhẹ lấy Douglas một cái, cười nói: “Ta phải đi rồi.”
“Ta đã xin ông ngoại cho tập đoàn hạm đội số 19 quy về Phỉ Quân quản lý chỉ huy, thống nhất quyền lệnh. Chờ ta trở lại.” Trên khuôn mặt của cô gái lộ ra nét mỉm cười tự tin và xinh đẹp: “Tướng quân Douglas, ta hi vọng, cố gắng của ta sẽ không bị uổng phí.”
Nhẹ nhàng làm một cái mặt quỷ, Margaret xoay người rời đi, khoan thai buông một câu nói cuối cùng: “Nếu như không thể chinh phục được hắn, ta đây sẽ thử dung nhập vào hắn. Hắn chạy không khỏi lòng ban tay của ta!”
Phía sau, Douglas và Claudia liền nhìn nhau cười.
Không có hi sinh, sẽ không có thắng lợi.
Câu danh ngôn này của Hastings chính là lời răn của tất cả các quân nhân Phỉ Dương. Thế nhưng, thực sự lý giải hàm nghĩa của sự hi sinh, lại có được mấy người? Đó không phải là sự hợp tác một các giản đơn, không phải là sự nhường nhịn, lại càng không phải là tàn khốc chỉ huy binh sĩ xông về phía họng súng của địch nhân. Đó là một từ ngữ có hàm nghĩa rất rộng, là một cỗ lực lượng tinh thần.
Hi sinh sinh mệnh tất nhiên là cao quý, thế nhưng hi sinh quan niệm thâm căn cố đế của mình, hi sinh lợi ích trước mắt, vậy mà lại càng gian nan.
Douglas nhìn bóng lưng mềm mại của Margaret, hắn biết, lo lắng của mình là dư thừa. Cái cô gái thông tuệ này đã nhấm nuốt ra mùi vị thực sự của cái từ này