Khi chiến hạm Leray xuất hiện ở phía sau hạm đội Humphrey, vành đai tiểu hành tinh nguyên bản vẫn nằm trong yên lặng liền giống như một thanh sắt bị người ta cho vào chậu nước lạnh. Toàn bộ không vực nhất thời loạn thành một đống.
“Thượng đế ơi!”
Trên hành lang, một viên tham mưu Phỉ Dương cầm tập tài liệu đã ngừng lại bước chân vội vã, hắn hơi há miệng, ngơ ngác quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ to lớn phía bên phải hành lang.
“ Hạm trưởng! Mau nhìn!”
Một nhân viên quan sát quay đầu, lớn tiếng gọi vị hạm trưởng của mình. Đang vùi đầu tác nghiệp ở trước đài giả lập, vị hạm trưởng liền ngẩng đầu lên, con mắt sắc bén lập tức dại ra rồi tản mát. Ngay cả khi chiếc bút điện tử vẫn giắt ở bên tai rơi xuống trên đài giả lập cũng không khiến cho ông ta có chút cảm giác nào.
“Marc... Đó là cái gì?”
Một vị nữ thiếu úy vừa mới ngồi xuống ở bên cửa sổ mạn tàu thì đã phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Mà vị bạn trai thiếu tá vừa ân cần kéo ghế ra cho nàng thì chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức bước nhanh vọt tới bên cạnh một khung cửa sổ, cùng với mấy sĩ quan cũng nghe thấy tiếng động nhìn ra ngoài cửa sổ mà trợn mắt há mồm.
Trong tinh không yên tĩnh, từng chiếc chiến hạm đã vô thanh vô tức kết thúc bước nhảy ở vị trí ngoài vành đai tiểu hành tinh cách hạm đội Humphrey không xa, từ từ hiện lên trong hư không.
Ánh hằng tinh đang chiếu lên thân thể hình giọt nước của mấy trăm chiếc chiến hạm to to nhỏ nhỏ này, giống như phủ thêm cho bọn họ một tấm áo giáp lấp lóe ánh kim.
Bọn họ đang lặng lẽ bay nhanh dưới khung cảnh màu đen của vũ trụ vĩnh hằng. Phương xa, một khỏa hành tinh màu vàng đất nửa sáng nửa tối cùng với dải tinh vân giống như tấm lụa mỏng màu trắng ở xa hơn một chút lại càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ vô tận. Bọn họ đang bay nhanh như chớp trong ánh sáng vàng kim, giống như một đám Kỵ sĩ Thần thánh xuất hiện trong ánh ban mai rực rỡ từ đường chân trời!
Tất cả các chiến hạm đều đã nổ tung tại thời khắc này. Mọi người rầm rập vọt tới bên cửa sổ mạn tàu.
“ Leray! Đó là hạm đội của Leray!” Một gã đầu bếp vung mạnh con dao trong tay, hưng phấn đến mức không kiềm chế được.
“Đó là chiến hạm gì vậy, sao chúng ta chưa bao giờ thấy qua? Đều là mới tinh, trời ơi, xem đường kính pháo năng lượng của bọn họ kìa.” Một viên binh sĩ sửa chữa của Phỉ Dương hầu như dán cả khuôn mặt mình lên cửa sổ mạn tàu.
“ Chiến hạm thật là đẹp đẽ. Là người Leray không sai, xem dấu hiệu ở mũi tàu bọn họ kìa.” Đồng bạn bên cạnh viên binh sĩ sửa chữa một bên khốn khổ dùng bờ vai để chống lại sự đè ép của người khác, một bên kêu to.
Nhiều người hơn nữa thì lại chen vào trong phòng chuẩn bị chiến đấu, chạy ào vào tất cả những nơi có màn hình ống nhòm như hành lang và đại sảnh tập hợp.
Xuyên thấu qua ống nhòm, bọn họ thậm chí có thể thấy được từng đám người đang chạy loạn bên trong cửa sổ của các chiến hạm Binalter với đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được ánh đèn cảnh báo đang xoay tròn trên hành lang, còn có thể thấy được hạm đội Binalter nguyên bản coi như vẫn ung dung chỉnh tề, tại thời điểm chiến hạm Leray xuất hiện, bởi vì rất nhiều chiến hạm chuyển hướng một cách vô thức mà đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Không cần tốn nhiều tâm trí, cũng cần tri thức quân sự cực kỳ rất cao thâm, mặc dù là viên đầu bếp mang theo dao thái mà kích động đến run rẩy cả người kia thì cũng đều biết, hạm đội Humphrey đã triệt để xong đời.
Hạm đội Leray đột nhiên xuất hiện kia đã hoàn toàn chặt đứt đường lui của bọn hắn. Nguyên bản khi kết thúc chiến đấu, để không làm cho Phỉ Dương phản ứng kịch liệt, hạm đội Humphrey vẫn giữ vững trận hình ở trạng thái rải rác trước đó. Hiện tại, bọn hắn đã bị hạm đội Leray và hạm đội Phỉ Dương kẹp ở chính giữa, chỉ cần có chút động tác thôi thì sẽ phải đối mặt với đả kích mang tính hủy diệt của hai hạm đội.
Nếu như nói trước đó bọn hắn còn có thể dựa vào ưu thế số lượng để sống mái với hạm đội Phỉ Dương mà nói, như vậy, bây giờ bọn hắn chính là con cá đang nằm trên thớt, há miệng mà thở vẫn không nổi!
Trong phòng chỉ huy tàu sân bay Athena, Claudia đứng ở bên cạnh Douglas, trên khuôn mặt xinh đẹp chính là vẻ khiếp sợ vô hạn: “Hạm đội Leray... Chủ lực của bọn họ không phải đã...”
“ Tất cả đều là chiến hạm loại mới nhất.” Douglas phát ra một tiếng thở dài thật dài: “Nếu như anh đoán không sai mà nói, đây là vũ lực cuối cùng của Liên bang Leray. Bọn họ đã tự lực chống lại Tây Ước suốt ba năm, ba mươi triệu binh sĩ tử trận. Không ngờ tới, bọn họ cuối cùng vẫn còn có thể bảo lưu lại cho quốc gia mình một tia huyết mạch. Nếu quả thật là như vậy, anh chỉ có thể nói rằng...”
Thanh âm Douglas sâu lắng mang theo sự kính phục vô tận: “Đây là một quốc gia đáng để mỗi người người Phỉ Dương tôn kính.”
“Thời gian dài như vậy rồi, bọn họ đã ẩn nấp ở phương nào chứ?” Claudia si ngốc nhìn từng chiếc từng chiếc chiến hạm Leray với tạo hình ưu mỹ, lẩm bẩm nói: “Bọn họ sao lại ở chỗ này?”
“ Thiếu tướng Điền Hành Kiện không phải đã bảo ta cho hắn hai giờ đồng hồ sao?” Trên mặt Douglas toát ra một nét cười mang theo sự vui mừng và kính nể: “Nếu như anh không đoán sai mà nói, khi bắt tù binh Humphrey, cậu ta cũng không đơn giản chỉ nghĩ đến sẽ kéo dài thêm chút thời gian hoặc là an toàn kết thúc trận chiến dịch này.”
“Anh nói là...” Claudia nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Cậu ta muốn nuốt gọn toàn bộ hạm đội Humphrey?!”
“ Còn có giải thích nào khác nữa sao?” Douglas quay đầu lại, nhìn qua các sĩ quan cao cấp của tập đoàn hạm đội số 19 cũng đang tỏ ra khiếp sợ: “Nếu như nói những người khác có ý nghĩ như vậy, anh sẽ cảm thấy buồn cười mà nói, như vậy, khi việc này đặt ở trên người cậu ta, anh đều không cảm thấy kinh ngạc một chút nào. Em vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp được tư duy của cậu ta. Humphrey sợ rằng sẽ không còn lựa chọn nào nữa rồi!”
“ Thế nhưng, hắn sẽ cam tâm sao? Giao ra tất cả các chiến hạm, gia tộc Humphrey liền xong đời!” Tham mưu trưởng Bàng Minh Giản vẫn luôn im lặng liền nêu lên suy nghĩ của mình.
“Đúng thế!” Claudia cũng lập tức phụ họa nói: “Đế quốc Binalter cũng không thể tiếp nhận thất bại như vậy. Với quan niệm vinh dự cố chấp kia của bọn hắn, toàn quân bị diệt sau khi tử chiến thì mới là kết cục lựa chọn không cần suy xét của bọn hắn!”
“ Nếu như Humphrey có chút do dự mà nói, cái gã mập mạp kia sẽ làm cho hắn cam tâm.” Douglas phát ra một tiếng cười khẽ, hắn nhớ tới khung cảnh ở tinh cầu Mosky của Gatralan trước kia, khi mình thấy trong đoạn ghi hình Thiên Võng lúc hậu chiến, mập mạp một mình xuyên qua phòng tuyến của tập đoàn Stephen, ôm một gã binh sĩ quân địch miệng phun bọt máu mà hướng tới cầu cứu một chiếc robot, lúc đó mình đã có vẻ mặt trợn mắt há mồm như thế nào.
Ký ức đẹp đẽ chợt lóe qua trong đầu, Douglas khoan thai nói: “Điền thiếu tướng chính là một gã lừa đảo trời sinh.”