Mở chiến báo, nhìn vào đánh dấu quân địch và phiên hiệu bộ đội chằng chịt, lại nhìn vào biểu đồ tình thế địch ta, tất cả các quan binh Phỉ Quân đều hít vào một hơi lạnh, mặt mày ngây ra.
Mà Margaret vừa liếc mắt nhìn chiến báo một cái thì đã hiểu ngay, tức thời liền nóng nảy.
“Ta không quay về.” Margaret đứng bên cạnh mập mạp, giờ khắc này, nàng không hề do dự một chút nào: “Loại nhiệm vụ này cũng không thể nào phái thiếu tướng Điền Hành Kiện đi hoàn thành, toàn bộ Thương Lãng tinh đều đã bị Jaban chiếm lĩnh. Hai hạm đội siêu cấp lại thêm hạm đội của Sous, loại nhiệm vụ này căn bản là chịu chết. Ai lại ra mệnh lệnh kiểu này?!”
“Là ta!” Trên màn ảnh, Lý Phật chậm rãi bước ra từ giữa một đám tướng quân, lạnh lùng nói: “Thượng tá Margaret, xin chú ý lời nói của cô. Đây là do bộ chỉ huy quyết định. Hiện tại, bộ đội cấp một có thể cứu viện nguyên soái Lý Tồn Tín cũng chỉ có hạm đội do tướng quân Điền Hành Kiện lãnh đạo. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể chối từ, có điều....”
Lý Phật hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp. Hậu quả của việc từ chối mệnh lệnh của bộ chỉ huy là cái gì, tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng.
“Thằng này là ai vậy?” Mập mạp thấp giọng hỏi Margaret.
“Alker. Long. Lý Phật.” Margaret quay đầu, lo âu nhìn mập mạp: “Xin lỗi, ta không biết...”
Là một quân nhân Phỉ Dương, việc Margaret giữ gìn lợi ích của Phỉ Dương đã trở thành một loại bản năng. Thế nhưng, dù cho giữa nàng và mập mạp có tranh đấu nhiều hơn đi nữa, cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý trơ mắt nhìn đội quân này bị chôn vùi.
Huống hồ, tất cả những thứ mà mập mạp bày ra, sớm đã thể hiện rõ mức độ quan trọng của đội quân này. Dùng quân đội thế này đi chấp hành nhiệm vụ chịu chết như vậy, căn bản là phạm tội! Thế nhưng hết lần này đến lần khác, có vài thứ chính là không thể giải thích rõ trong những trường hợp như thế này.
Mập mạp mang vẻ mặt đầy châm chọc nhìn Lý Phật trên màn hình.
“Quyết định rồi sao?” Lý Phật cực kỳ tức giận với ánh mắt gần như khiêu khích của mập mạp, khẽ híp mắt, ánh mắt như đao.
“Ngươi bị ngu à?!” Mập mạp nhướn mày, nói một câu như trời long đất lở! Tất cả các tướng quân đều bị lời nói của mập mạp dọa cho trợn mắt há mồm. Một số người đang dùng sức ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.
“Ngươi nói cái gì?!”
“Làm càn!”
Hai gã thiếu tướng bên cạnh Lý Phật đã vượt qua đám người, lớn tiếng trách mắng. Bản thân Lý Phật thì lại càng xám cả mặt.
“Thượng tướng hẳn hoi, thế mà não tàn đến mức này.” Mập mạp tiếp tục chửi bậy không coi ai ra gì.
Lần này, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Trong thoáng chốc, tất cả các tướng quân đều choáng váng.
Dám nhục mạ cấp trên như vậy, hơn nữa còn là một Lý Phật nổi tiếng hà khắc, đây chính là người đầu tiên mà họ thấy.
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Giọng nói Lý Phật lạnh tanh, gần như là gằn từng chữ từng chữ qua kẽ răng. Sát khí đậm đặc như hóa thành thực chất. Y đã thật sự nổi giận.
“Có nói thêm trăm lần nữa thì ngươi cũng không thông minh ra được!” Mập mạp bĩu môi một cái, bỗng nhiên ngoài dự đoán mọi người mà quay qua khom người với Vệ Kiến Sơn đang đứng bên cạnh, xấu hổ nói: “Vệ Kiến Sơn tiên sinh, vì sự vô lễ của quân chúng tôi, xin lỗi với ngài.”
Vệ Kiến Sơn trước nay vẫn luôn ổn trọng cũng phải sửng sốt, ngay sau đó liền khoát tay áo, phong độ nói: “Không có gì.”
“Ngươi quá đáng quá rồi!” Mập mạp bỗng nhiên xoay người, chỉ vào Lý Phật với vẻ hùng hồn đầy chính nghĩa: “Ta chỉ là cố vấn của đội quân này! Bộ chỉ huy có thể đi hỏi thiếu tướng Carolina, đội quân này đến cùng là có quan hệ như thế nào với ta. Phải biết rằng, người ta là bộ đội vũ trang của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở Mars, lần này chỉ theo giúp đỡ một tay.”
Bốn bề câm lặng.
“Người ta vừa mới cứu tập đoàn hạm đội 19 của ngươi, người liền được đằng chân lân đằng đầu, ra lệnh cho người ta. Ngươi cho ngươi là ai?!” Mập mạp bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả cánh tay cũng run run: “Ngay cả quan hệ cơ bản cũng không xem rõ ràng, ngươi còn có mặt mũi bảo ta lặp lại lần nữa. Ta nói lại lần nữa là ngươi não tàn, ngươi liền ‘lên đỉnh’ à?!”
Nói xong, mập mạp không thèm nhìn Lý Phật đang siết chặt nắm đấm phát run cả người nữa, quay sang thành khẩn thắm thiết nói với đám tướng quân: “May mà người ta rộng lượng, tuy rằng tôi ở chỗ này chửi hai câu không êm tai lắm, thế nhưng so với việc bị truyền ra, để cho những người khác chế nhạo thì còn tốt chán phải không?! Ngẫm lại xem, dân chúng sẽ nhìn nhận tướng quân Lý Phật thế nào, không nói gì khác, đánh giá không có đầu óc là không tránh được rồi!”