Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 334: Hội sư [ 20 ] (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Boswell, Mễ Lan... Có hai cái tên này là đủ rồi!

“Tướng quân Douglas...” Bernardote liếc nhìn Lý Phật, quay đầu lại nói với Douglas trên màn hình liên lạc: “Xin chuyển kết nối của tôi với thiếu tướng Điền Hành Kiện.”

Lý trí và điên cuồng, chỉ nằm trong một ý niệm này... Các tướng quân hai mặt nhìn nhau, mà trong mắt Lý Phật thì lại lóe lên vẻ trào phúng!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Một đám quan quân Leray đang ngồi vây quanh trước màn ảnh theo dõi, nhìn cuộc giao phong giữa mập mạp và Humphrey trong khoang tù giam.

Đây là hai người hoàn toàn khác nhau.

Một bên là Humphrey với tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng. Tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng, việc rèn luyện giáo dưỡng quý tộc trong nhiều năm đã khiến cho hắn tản mát ra một sự lôi cuốn ưu nhã từ trong xương tủy. Hơn nữa với thiên phú về mặt quân sự, tước vị công tước hiển hách cùng với số tài sản khổng lồ của mình, đủ để cho bất kỳ một cô gái có giấc mơ hoàng tử bạch mã nào cũng đều phải tim đập thình thịch.

Còn Điền Hành Kiện, vậy mà lại tương phản hoàn toàn. Tướng mạo của hắn bình thường, dáng người mập mạp, khí chất lại càng lộn tùng phèo. Nếu không nói đến khí chất gì gì đó, vậy thì lấy hình ảnh “dễ bị con gái nhà người ta đập cho một trận nhừ tử” để hình dung ra sự hèn mọn của hắn, quả thật không thể chuẩn xác hơn được nữa. Mặc dù làm quan đến chức thiếu tướng, hắn cũng không thoát được khỏi cái vỏ ngoài tiểu thị dân.

“Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ?!” Trên màn ảnh, mập mạp đang thở hổn hển.

Phương Hương nhịn không được liền bật cười một tiếng, vẻ mặt mập mạp quá là giống thật rồi. Con ngươi đỏ lên, trên trán nổi gân xanh, hơi thở hổn hển, lại thêm động tác tứ chi tỏ ra có chút bất đắc dĩ, quả thật chính là dáng vẻ của một gã tiểu nhân tham lam chỉ vì cái lợi trước mắt. Kỹ năng diễn xuất như vậy mà không đi tranh giải Oscar thì quả thực quá là lãng phí rồi.

Mập mạp đã cò kè mặc cả với Humphrey suốt một giờ đồng hồ.

Tuy rằng hạm đội hai bên đều đã ngừng công kích, thoát ly chiến đấu. Thế nhưng, cuộc chiến thực sự vẫn chưa đình chỉ một khắc nào. Trong cái khoang tù giam nho nhỏ này, mập mạp đang đấu trí đấu dũng với Humphrey.

“Nếu đã bị bắt làm tù binh, ta tất nhiên sẽ có giác ngộ của một tù binh.” Humphrey không hề bị hù dọa bởi bộ dạng như lúc nào cũng có thể nhảy xổ lên của mập mạp, thong dong nói: “Xử trí ta như thế nào là quyền lợi của ngươi. Quyết định bỏ ra cái giá như thế nào là quyền lợi của ta. Đối với ta mà nói, bị sỉ nhục và giết chết thì đều có kết cục giống nhau, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

“Đừng cho rằng ta không dám hạ thủ!” Mập mạp nắm chặt cây Lang Nha bổng trong tay, tròng mắt láo liên ánh lên vẻ ngoài cứng trong mềm mà đảo một cái, ngay sau đó liền toát ra một luồng hung quang.

Humphrey nhìn ánh mắt hung tợn của mập mạp, tâm trạng thì càng lúc càng thả lỏng.

Bản thân Humphrey có trình độ cực cao trên lĩnh vực tâm lý học và kỹ xảo đàm phán. Hắn vẫn luôn ghi nhớ một câu danh ngôn - thứ không lấy được trên bàn đàm phán, vậy thì sẽ đoạt được trên chiến trường.

Mà lật ngược câu này lại thì liền có thể rõ ràng, thứ không giành được trên chiến trường, hẳn là sẽ lấy được trên bàn đàm phán.

Một chuyên gia đàm phán giỏi còn quan trọng hơn cả một sư đoàn thiết giáp có trang bị hoàn mỹ. Thứ không cách nào lấy được trong chiến đấu, có đôi khi chỉ cần một vài câu nói hời hợt trên bàn đàm phán.

Không chiến mà khuất phục người, đó mới là cảnh giới cao nhất.

Humphrey vẫn cho rằng, đàm phán và chiến đấu phải song hành với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, chặt chẽ không thể tách rời. Lần này, lá bài tẩy của hắn thực sự không tốt cho lắm. Việc rơi vào trong tay mập mạp khiến cho hắn ngay từ lúc bắt đầu đã rơi xuống thế hạ phong. Ngoại trừ hạm đội Phi Linh và Phi Vũ vẫn như cũ chiếm lấy ưu thế trước hạm đội Phỉ Minh, hắn không còn con bài chưa lật nào khác.

May mắn là, lá bài tẩy này cũng đủ lớn, lúc này mới khiến cho hắn giữ được phòng tuyến! Mà sau khi trải qua sự uy hiếp ban đầu của mập mạp, hắn phát hiện ra, cái gã mập mạp này căn bản không phải là đối thủ của mình. Thấu hiểu tâm lý của một người thông qua ánh mắt, động tác và vẻ mặt của người đó, vốn chính là một trong những sở trường của hắn.

Humphrey xem ra, mập mạp là người Leray, Phỉ Quân mà hắn lãnh đạo cũng không phải là bộ đội chủ lực của Phỉ Minh. Bởi vậy, bọn hắn đang cấp bách cần một lượng lớn chiến hạm và vũ khí trang bị. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho mập mạp ngay từ đầu đã ra một mức giá sư tử ngoạm. Có điều, hắn đã quá nóng nảy rồi. Một cách hiển nhiên, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, hắn phải vội vã chiếm lấy đầy đủ lợi ích.

Vội vã, cái từ này trên bàn đàm phán thường thuộc về phía kẻ thất bại. Chuyện mà người thắng thường làm nhất, chính là không ngừng dùng các loại thủ đoạn để đè ép thời gian đàm phán của kẻ thất bại, khiến cho cuối cùng đạt được nhượng bộ.

Mập mạp tuy rằng mặt mày dữ tợn, thủ đoạn sử dụng cũng cực độ ti tiện, có điều ngôn ngữ cơ thể của hắn lại đã bán đứng chính hắn.

Humphrey hoàn toàn có thể cảm giác được, cuộc chiến không tiếng động này đã đi vào tiết tấu của mình. Hắn chỉ bình tĩnh đánh giá mập mạp, trong lòng suy đoán xem nhân tố khiến cho gã mập trở nên tham lam và nôn nóng.

Tham lam thì dễ đoán. Tình trạng Leray bây giờ thế nào thì có ai mà không biết. Cái gã mập mạp này ở Mars hiển nhiên là không có khả năng lăn lộn kiếm ra được hai đơn vị hạm đội cấp Tượng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️