Tiếng hô của McKinley đã khiến cho đại sảnh tác chiến ồn ào náo động yên tĩnh hẳn đi: “Tôi nghĩ, bây giờ điều quan trọng nhất chính là, chúng ta phải đưa ra một hợp đồng không được công bằng cho lắm, rồi cho quý ngài Humphrey bị bắt làm tù binh ký tên ở trên đó.”
Lời châm biếm của McKinley đã đưa tới một hồi cười vang.
Các tướng quân nhìn nhau mỉm cười, lúc này, áp lực trầm trọng từ khi Thương Lãng tinh rơi vào trong tay Mikami Yujin tới nay đều đã bị ném lên chín tầng mây. Đặc biệt là thượng tướng Lapinski và trung tướng Marcura của Trenock đang đứng bên cạnh Bernardote, mặt mày càng là vẻ vui cười hớn hở. Dù sao thì Trenock cũng là người trực tiếp được lợi từ trận thắng lợi này!
“ Tướng quân Douglas.” Sau một phen thấp giọng thương nghị, McKinley quay đầu nhìn vào màn hình ảo, cười nói: “Đây thực sự là một tin tức tốt, có điều, bộ chỉ huy dù sao cũng không ở tiền tuyến, không thể đưa ra chỉ đạo cụ thể. Phải biết rằng, những gì mà các ngài làm đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của chúng tôi. Hiệp ước bất bình đẳng dành cho quý ngài Humphrey thì chỉ có thể do các ngài tự mình thảo ra rồi. Điều mà chúng tôi có thể làm bây giờ chính là chờ tin tốt của các ngài, chuẩn bị huân chương chờ các ngài trở về!”
Nói xong, McKinley dừng lại một chút, trao đổi ánh mắt với các tướng quân, thu liễm vẻ tươi cười, tiếp lời nói với Douglas: “Nếu như muốn nói ra yêu cầu duy nhất, đó chính là hi vọng các ngài bất kể thế nào cũng phải bảo vệ cho tinh hệ Long Bow ít nhất là 72 tiếng đồng hồ! Tin tưởng chiến báo ở Thương Lãng tinh ngài đã xem qua rồi, chúng ta đang cần thời gian để hoàn thành tăng đối với Reske. Trong khoảng thời gian nay, chung tôi không hy vọng điểm Bước nhảy từ tuyến đường bay chính Đông Nam đi thông Reske lại xuất hiện bất cứ một hạm đội Tây Ước nào, điều này đối với toàn bộ chiến cuộc Đông Nam đều cực kỳ quan trọng!
Đối với những lời của McKinley, các tướng quân đều gật đầu.
Bộ chỉ huy Liên quân tuy rằng phụ trách bố trí tác chiến của cả liên quân Phỉ Minh, thế nhưng, về mặt tác chiến cụ thể chính là tuyệt đối không thể tiến hành chỉ đạo từ xa. Loại người không biết rõ tình huống ở tiền tuyến mà cứ tùy tiện khoa tay múa chân chỉ là những kẻ không hiểu về quân sự, đầu óc bị rắm hun. Nguyên tắc trên chiến trường, đó chính vô cùng kiêng kỵ các quyết định tưởng như đương nhiên.
Mặc dù là quân Hastings thông thường cũng chỉ nắm giữ phương hướng đại chiến lược, đồng thời tiến hành xét duyệt kế hoạch tác chiến trước các chiến dịch quan trọng. Mà một khi chiến dịch bắt đầu, tất cả các quyền lợi đều nằm trong tay sĩ quan chỉ huy tiền tuyến.
Trừ phi có thông tin tình báo cực kỳ chính xác hoặc là phát hiện ra sai lầm về mặt chiến lược cực kỳ to lớn, bằng không, hậu phương sẽ không có bất cứ can thiệp gì đối với tiền tuyến.
Các tướng quân ở đây đương nhiên sẽ không phạm vào sai lầm như vậy. Chiến đấu ở tinh hệ Long Bow vốn đã nằm ngoài tầm tay của bọn họ. Chiến quả lúc này đã là vui mừng ngoài ý muốn. Không rõ tình huống mà chỉ tay năm ngón, chẳng thà hạ xuống một yêu cầu chiến lược để cởi bỏ hạn chế, để đám người Douglas tự do phát huy.
“Rõ, thượng tướng McKinley!” Douglas nghiêm người cúi chào. Humphrey ở trên tay mập mạp, mặc dù không chiếm được chỗ tốt quá lớn, thế nhưng cầm chân cái hạm đội này vài ngày thời gian thì vẫn còn có thể hoàn thành được.
Bất kể là Douglas hay là các tướng quân của Bộ chỉ huy thì đều không hề nghĩ tới việc bắt hạm đội Humphrey đầu hàng. Dù sao thì, trong chiến tranh hiện đại, không có ai cho rằng bắt sĩ quan chỉ huy của đối phương làm tù binh thì sẽ giành được thắng lợi. Thiếu Humphrey, thì vẫn còn các sĩ quan khác. Trên chiến trường, người Binalter vẫn còn đang chiếm ưu thế nhất định. Việc tương đối hiện thực lúc này chính là lợi dụng quan hệ đặc thù giữa Humphrey và hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng, cố gắng tranh thủ một ít lợi ích.
“ Trung tướng Douglas.” Lúc này, ở cạnh đài giả lập điện tử đang vang lên một thanh âm lạnh như băng: “ Humphrey hiện tại đang ở trên chiến hạm của thiếu tướng Điền Hành Kiện? Vị tướng quân Điền Hành Kiện này bây giờ có thể liên lạc được không?”
Mọi người đều quay đầu lại, người nói, tự nhiên là Lý Phật.
So với đám tướng quân bất tri bất giác mang vẻ hưng phấn đầy mặt, Lý Phật vẫn như trước là một thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, hơn nữa, thoạt nhìn lại càng lạnh hơn một phần.
Các tướng quân đang chìm đắm trong vẻ vui sướng đều không hề phát hiện ra, dưới đài giả lập, nắm tay của Lý Phật đã nắm chặt đến trắng bệch.
Cái đội quân đột nhiên nhảy ra này đang khiến cho hắn hận thấu xương!
Nếu như không phải bọn hắn, Phỉ Minh sẽ phải đối mặt với một thất bại nghiêm trọng. Mà người có thể lại được Phỉ Minh, chỉ có thể là hắn --- Alker . Long. Lý Phật!
Cuộc chiến tranh này, hắn đã bàng quan từ lâu lắm rồi. Hắn không thể đợi được đến khi mất đi sự khống chế, không thể đợi được đến khi cái người kia ung dung đem tất cả đều chuyển tiếp theo ý chí của bản thân người đó. Hắn phải tham dự vào cuộc chiến, chỉ có chiến tranh mới có thể khiến cho hắn quân đội của hắn đạt được máu tươi hun đúc và tẩm bổ, lớn mạnh trưởng thành quét ngang thiên hạ.
Hắn không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Mặc dù bỏ lỡ, hắn cũng muốn sáng tạo ra một cái khác!
Đây là thời cơ hay nhất cho quân đoàn của Lý Phật tham gia chiến tranh!
“Đúng thế, thưa ngài. Có thể liên lạc được.” Douglas trầm giọng nói: “Hạm đội Phỉ Quân đã kết nối thông tin với hạm đội 19 của ta, bây giờ có thể...”
“Không cần...”Lý Phật khoát tay áo cắt đứt lời Douglas, khẽ cau mày nói: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì Điền thiếu tướng đang thuộc cánh quân Mars của ta, thế nào lại gặp hắn ở tinh hệ Long Bow?”