“ Bọn họ muốn làm gì?” Một vị hạm trưởng Phỉ Dương đang há hốc miệng.
Cũng không có ai trả lời ông ta.
Tất cả các quan binh đều đang ngây ra mà nhìn cái hạm đội rách nát này lao về phía tàu chỉ huy của Humphrey một cách điên cuồng. Ngay cả hô hấp cũng đã ngưng lại tại giờ khắc này, đâu còn ai nghe thấy được vấn đề của vị hạm trưởng kia nữa.
Khoảng cách 200 km, trong chiến tranh mặt đất thì phải tiến quân mất bốn đến năm giờ đồng hồ. Thế nhưng trong cái không gian vũ trụ này, đó bất quá chỉ là trong nháy mắt.
“A, thượng đế ơi.”
Một binh sĩ sửa chữa đã làm rơi chiếc cờ lê xuống vang leng keng trên sàn tàu.
Một nữ binh sĩ y tế xinh đẹp đã lấy tay bưng kín miệng.
Một nhân viên liên lạc thì lại giống như một gã người gỗ, con mắt cứng đơ nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc kệ các tiếng gọi sốt ruột đang truyền ra từ trong ống nghe.
Mọi người hoặc là dại ra, hoặc là rối loạn, phát ra đủ mọi tiếng kêu kinh hoàng.
Tiếng kêu đột nhiên đã ngừng lại!
Ba chiếc tàu chiến đấu và một chiếc tàu tuần dương lao đi ở vị trí đầu tiên đã từ các góc độ khác nhau, như sét đánh không kịp bưng tai mà húc thẳng vào chiếc tàu sân bay gần như đã tê liệt.
Điên rồi, đám chiến hạm rách nát này đều phát điên rồi?!
Đó là một bức tranh im lặng không tiếng động được vẽ lên với tốc độ hơn 100km/h.
Dưới mũi đâm dữ tợn của bốn chiếc chiến hạm đầu tiên, vỏ ngoài kiên cố của tàu sân bay trong nháy mắt đã nứt ra một cái khe thật lớn. Lớp thiết giáp ngoài mau chóng vặn vẹo nát tan, biến thành các mảnh vỡ to to nhỏ nhỏ bay vào không gian vô tận. Các khối xác lớn thì tách khỏi chiến hạm, lửa cháy cuồn cuộn bùng lên mãnh liệt từ trong thân hạm, vết nứt của chiến hạm vẫn còn đang không ngừng đứt gãy và mở rộng.
Không đợi các chiến sĩ song phương phục hồi lại tinh thần, lại thấy mấy vệt bóng đen hiện lên trong màn sáng của pháo năng lượng và các vụ nổ.
Đợt thứ hai chính là tròn sáu chiếc chiến hạm. Với tư thế điên cuồng và hung ác hơn cả đợt thứ nhất, dội thẳng lên tàu sân bay! Hai đợt tấn công, mười chiếc chiến hạm giống như mười chiếc lao từ khẩu súng săn đâm vào trong thân thể của con cá mập!
Sau khi một kích đắc thủ, mười chiếc lao liền lập tức bứt ra và lui về phía sau, khiến cho mũi đâm dữ tợn xé rách khe nứt của tàu sân bay!
Thân thể cao lớn của tàu sân bay Phi Vũ đang run rẩy một cách bất lực ở trong không gian. Từ đợt bắn đồng loạt của các chủ pháo Phỉ Quân, hạm đã bị thủng lỗ chỗ thì làm sao có thể chống lại được sự xâu xé không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Lúc này, cánh đẩy ở hai bên và cánh bay to lớn của nó đã bắt đầu gãy đứt. Ở phần bụng, một cái khe dài đến gần một trăm mét đang mau chóng lan rộng. Vô số xác người, thiết bị cùng với các mảnh vỡ bị ném ra ngoài không gian. Khối thân hạm đang lóe ra tia lửa điện mà đứt đoạn. Lửa cháy đang bùng lên trong lớp không khí bị rò rỉ từ nội bộ thân hạm, giống như vỏ ngoài đã cứng lại của lớp nham thạch đang nứt ra dòng nham thạch nóng chảy hầm hập.
Khóe mắt Douglas chợt giật giật: “Humphrey.... đã tan thành tro bụi rồi?”
....
“ Hắn là ai vậy?!”
Trong khoang phòng ngự hạch tâm của tàu sân bay Phi Vũ, Humphrey đang ngơ ngác nhìn các bức ảnh thảm khốc do máy chụp ảnh giám sát được lắp đặt khắp toàn bộ chiến hạm truyền tới trên màn hình điều khiển của khoang phòng ngự. Hắn không thể tin được vào tất cả những gì trước mắt. Nếu như không phải tàu sân bay lớp [Hoàng Quyền] này có khoang thoát hiểm dành cho sĩ quan chỉ huy được chế tạo hoàn toàn bởi hợp kim siêu cấp, lúc này mình chắc cũng giống như đám quan binh ở bên ngoài kia, đang kêu rên trong sự tuyệt vọng.
Humphrey không phải là một người dễ mất bình tĩnh. Thuở nhỏ được tiếp nhận giáo dưỡng quý tộc nghiêm khắc sớm đã khiến cho hắn đem sự ung dung ưu nhã khắc sâu tới tận xương tủy. Trong con mắt của hắn, đã là một quý tộc chân chính, cho dù vết thương có nặng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không nên làm mất phong độ của mình.
Thế nhưng, hắn đã đánh giá cao sức nhẫn nại và thần kinh của mình.
Một hồi thắng lợi nguyên bản đã nằm gọn ở trong tay hắn. Không ngờ tới, trong cái không vực không có khả năng bị phục kích nhất này, tại thời điểm gần với thắng lợi nhất, tất cả đã bị một bàn tay vô hình làm đảo lộn!
Humphrey không thể tiếp nhận được kết quả như vậy.
Đối với hắn mà nói, đây là một sự sỉ nhục! Trận chiến đánh với Douglas nhiều năm trước đã trở thành một cái gai trong lòng hắn. Cái gai này vốn đã có thể được nhổ một cách dễ dàng trong trận quyết đấu số mệnh này. Thế nhưng, vậy mà lại có kẻ tính kế với hắn. Không chỉ nhấn cái gai này đâm xuống thật sâu, mà còn đâm xuống một cái khác ở bên cạnh.
Hắn biết đó không phải là hạm đội của người Phỉ Dương.
Hắn đã từng nghe qua những chuyện đã xảy ra ở Cảng Tự Do Mars, cũng biết được phiến tinh vực này đã từng bị cái hạm đội rách nát này khống chế. Ngay cả các chi tiết trong trận đánh mà hạm đội vận tải và hạm đội A1 A2 của Sous bị tiêu diệt trước kia, hắn cũng đều rất rõ ràng. Ban đầu, hắn vẫn khinh thường với những chuyện này. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn biết, cái hạm đội này tuyệt đối là mối họa lớn nguy hiểm hơn cả Douglas. Đối với mình hay đối với toàn bộ đế quốc Binalter mà nói, đều là như vậy.