Trên màn hình ống nhòm, lại một chùm sáng chợt lóe lên. Chùm sáng gai mắt này đã nuốt sạch tất cả các chiến hạm xung quanh, sau đó dần bành trướng, khuếch tán về bốn phương tám hướng. Cuối cùng, sau khi lưu lại một vệt sáng ngời cho tiểu hành tinh ở phương xa, chùm sáng liền co lại rồi biến mất ---- Đó là tàu chiến đấu Jacob, một con tàu đã phục dịch được mười năm, từng tham gia vào rất nhiều khu xung đột, công huân chiến tích huy hoàng.
Mà hiện giờ, nó đã vĩnh viễn biến mất.
Bi thương đang tràn ngập cả hạm đội. Ngọn đèn hôn ám đang chiếu lên lối nhỏ, lên người các chiến sĩ trong khoang, mờ mờ ảo ảo.
Rất nhiều chiến sĩ Phỉ Dương đang ngồi ở trên chiếc giường của mình đã bụm mặt mà khóc rống lên thất thanh. Còn có rất nhiều người thì lại cuộn mình trong góc tường, giấu mặt trong cánh tay, mặc cho nước mắt tuôn chảy.
Bọn họ có thể tiếp nhận thất bại, thế nhưng, bọn họ không thể tiếp nhận việc cứ mắt mở trừng trừng mà nhìn các chiến hữu của mình phải bỏ ra sinh mệnh vì sự sống của bản thân mình.
Thân là một thành viên của hạm đội Phỉ Dương ngang dọc vũ trụ, chiến thắng vô địch, bọn họ lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra bản thân mình, hóa ra cái quốc gia này lại yếu đuối như vậy!
Không ai dám nhìn vào màn hình nữa rồi.
Mọi người chỉ có thể yên lặng chờ đợi mệnh lệnh rút lui cuối cùng trong sự đau thương và câm lặng, trong những tia sáng lúc sáng lúc tối của màn hình ảnh. Cho dù bọn họ sợ phải nghe thấy cái thanh âm kia, cho dù cái từ ngữ kia giống như dao găm đang cắt rời trái tim của bọn họ, thế nhưng bọn họ biết, tiếng lệnh kia sớm muộn vẫn phải gặp.
Trên máy khuếch âm đã truyền đến tiếng điện vang khi ống nói liên lạc bị mở ra.
Douglas đang run rẩy, nắm chặt lấy ống nói, hai chữ rút lui trong miệng vậy mà thế nào cũng không nói ra được.
Hắn đã tín nhiệm cái gã mập mạp kia đến vậy, mà sao...
Đột nhiên, một tiếng hô đã vang lên trong máy khuếch âm.
“Thượng đế ơi! Kia là cái gì vậy?!!!”
Tất cả mọi người đề ngẩn cả người. Đây không phải là giọng nói của Douglas, đây là giọng nói của Bàng Minh Giản.
Tiếng hô này thật là lớn, thật là đột nhiên. Đây là tiếng hô hầu như đã dùng hết tất cả khí lực trên người, mang theo sự mừng rỡ như điên, sự khiếp sợ, sự không thể tin tưởng của vị tham mưu trưởng từ trước đến nay vẫn ổn trọng trầm mặc ít nói.
Bao gồm cả Douglas, tất cả các quan binh Phỉ Dương đều vô thức mà nhìn về phía màn hình ống nhòm.
Ánh đèn điện tử sáng trưng trong phòng chỉ huy đang ánh chiếu bóng ảnh của chúng quan binh lên cửa sổ thủy tinh của mạn tàu. Đó là từng thân ảnh đang ngây ra như phỗng, tất cả mọi người đều mở to con mắt tràn đầy tơ máu, trong ánh mắt chính là sự kích động, sự khó tin,sự cuồng nhiệt, không một chút tán loạn. Máu trong nháy mắt đã chảy xộc lên hai gò má của bọn họ, cánh mũi của bọn họ đang mở to, bờ môi hơi hé đang run rẩy một cách không thể kiềm chế.
Chỉ thấy trên màn hình to lớn trước mắt, một chiếc máy bay chiến đấu na ná như loại {Gladiator} (võ sĩ giác đấu) của Salerga nhưng lại có sự khác biệt rất lớn đã lộ ra thân thể từ trong hư không màu đen giống như một bóng ma lặng lẽ. Ngay sau đó, lại một chiếc, một chiếc, rồi một chiếc nữa... Trên cánh của các máy bay chiến đấu đều được in lên một con hùng ưng đang giương cánh và một dấu hiệu chữ Phỉ đầu lâu!
Pháo năng lượng của các máy bay chiến đấu này đang ngưng tụ tia sáng. Máy đẩy phần đuôi của chúng đang phun ra vệt đuôi màu xanh lam thật dài. Từng chiếc đều tương tự chợt hiện lên trong hư không sau một vệt sáng màu lam. Từng chiếc máy bay chiến đấu giống như ông già Noel quyết tâm phát hết gia tài, ở trước mặt đứa bé đang tràn ngập khát vọng mà lấy ra hết niềm vui này đến niềm vui khác, vĩnh viễn cũng không ngại nhiều.
Ngắn ngủi hai giây, ba trăm chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ đã lục tục hiện lên.
Tốc độ của chúng giống như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trận hình của chúng là trận hình tấn công tam giác. Mà vị trí xuất hiện của chúng lại cách tàu sân bay chỉ huy Phi Vũ của Humphrey không đến 3 nghìn km!
Sau một giây đồng hồ, đợt pháo năng lượng thứ nhất đã xẹt qua trời đêm, bắn trúng vào một chiếc tàu chiến đấu đang hộ vệ ở bên cạnh đằng sau tàu sân bay Phi Vũ. Lồng năng lượng bảo vệ của chiếc tàu chiến đấu trong nháy mắt đã tan vỡ, thân thể gãy đoạn, biến thành một chùm sáng trắng! Sau khi chùm sáng tiêu tán, thứ đang bại lộ ở trước mặt máy bay chiến đấu chính là thân thể to lớn của tàu Phi Vũ lúc này đã hoàn toàn ngây dại!
Thời gian phảng phất đã đọng lại tại giờ khắc này!
“Điền Hành Kiện...” Ngón tay Douglas hầu như đã bóp chặt lấy lan can kim loại.
“ Đây là... Phỉ Quân?” Tham mưu trưởng Bàng Minh Giản há to miệng, ánh mắt phảng phất đã không còn tiêu điểm: “Bản kế hoạch tác chiến kia là thật? Bọn họ thực sự tới?”
Từ tuyệt vọng đến hi vọng... Cho dù là chiến sĩ Phỉ Dương kiên cường nhất cũng không thể chịu đựng được sự trùng kích này. Khi nhiệt huyết xông lên bao phủ tâm trí, trong giờ khắc cơn điện giật đang bò khắp lưng, nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê đã cuồn cuộn chảy ra, có cố thế nào cũng không thể ức chế!
“ A!...” Một viên binh nhất Phỉ Dương đang gầm lên điên cuồng, hắn nắm tay thật chặt, mặt đỏ tới mang tai, gân xanh lộ cả lên trên trán và trên cổ. Tiếng gầm của hắn kéo dài suốt mười giây, cho đến khi toàn bộ không khí trong lá phổi của hắn đều được xả ra hết trong dàn nước mắt vương vãi.