“ Claudia!”
Douglas đang đau đớn mà nhìn vào màn hình ảo.
Hạm đội 19A1 đã xong!
Bắt đầu từ giai đoạn tác chiến thứ nhất, hạm đội này vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến gian khổ nhất. Khi các hạm đội khác đang vu hồi bọc đánh, chính là bọn họ đã chính diện chống lại kẻ địch hùng mạnh tàn nhẫn. Khi các hạm đội khác đang lui lại, cũng là bọn họ đã ở lại sau cùng để kiềm chế chủ lực của kẻ địch.
Douglas không muốn sử dụng hạm đội 19A1 như vậy. Cho dù tất cả các binh sĩ của hạm đội này đều là người sắt đi chăng nữa thì cũng không thể chèo chống một cách liên tục. Huống hồ, tàu Mỹ Nhân Ngư của Claudia cũng nằm trong biên chế của hạm đội số 1.
Thế nhưng, hắn vậy mà lại không thể không giao nhiệm vụ gian khổ nhất này cho cái hạm đội này.
Ai bảo bọn họ là hạm đội đứng đầu trong tập đoàn hạm đội số 19, ai bảo bọn họ là lực lượng chiến đấu có thể khiến cho người ta yên lòng, khiến cho người ta tin tưởng trong cái tập đoạn hạm đội này! Nếu không dùng bọn họ, làm sao có thể chống lại được sự tấn công của hạm đội Humphrey?!
Trước đó, hạm đội 19A1 đã có hai phần ba chiến hạm vĩnh viễn lưu tại trên tuyến đường bay trải dài từ chiến khu đầu tiên đến nơi này. Mà hiện giờ, một phần ba còn lại cũng đã bị hạm đội Humphrey cao tốc bọc đánh mà chặt đứt mất đường lui.
Trong cái vành đai tiểu hành tinh hầu như liếc mắt là có thể nhìn xuyên qua kia, đã không còn người đồng đội nào của bọn họ. Mười mấy chiến hạm còn sót lại đang co rút lại thành một trận hình phòng ngự vòng tròn, đau khổ mà chống đỡ. Vô số pháo năng lượng đang dập xuống lồng năng lượng bảo vệ của bọn họ. Vô số máy bay chiến đấu đang xé rách trận hình của bọn họ.
Mà các chiến hạm khác của tập đoàn hạm đội số 19 vậy mà lại chỉ có thể đứng xa mà nhìn.
“ Tướng quân Douglas!” Bờ môi của tham mưu trưởng Bàng Minh Giản đang hơi run run, hắn biết quan hệ giữa Claudia và Douglas, hắn cũng không muốn đã quấy rầy Douglas vào lúc này, thế nhưng...
“ Chúng ta... phải lệnh cho hạm đội chuyển hướng hay sao?!”
Đây là một vấn đề tàn nhẫn. Bản thân Bàng Minh Giản cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút dư thừa. Hiện tại, hạm đội thật vất vả mới thoát khỏi sự truy sát của hạm đội Humphrey dưới sự yểm hộ của hạm đội19A1. Giờ hẳn là nên giữ vững hướng đi, tận dụng chút thời gian và không gian mà hạm đội 19A1 đã giành được mà tiến hành thực hiện Bước Nhảy, rời khỏi nơi này. Mà không phải là dựa theo cái kế hoạch chết tiệt kia của gã mập, quay đầu lại tấn công hạm đội Humphrey!
“Chuyển hướng...” Douglas đang như mất hồn mà nhấm nuốt cái từ này, bờ môi của hắn đã xanh đen, đôi mắt màu xanh lam cũng đã tràn đầy tơ máu.
Đến tận bây giờ mà hắn vẫn không nhìn ra được trong cái vành đai tiểu hành tinh mà hắn ký thác hi vọng rất lớn kia, mập mạp đang bố trí mai phục gì? Không chỉ riêng vành đai tiểu hành tinh, cả không vực với đường kính 200 nghìn km cũng không có!
Ngay từ đầu thì có thể còn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng đến bây giờ đã là hoàn toàn không trông mong gì được nữa rồi.
Lẽ nào, ở đây vẫn còn một hành lang quá độ mà tất cả mọi người vẫn còn không biết? Lẽ nào, cái gã mập mạp kia có thẻ dẫn theo một hạm đội dùng tốc độ của Bước Nhảy để trực tiếp xâm nhập vào trong vành đai tiểu hành tinh, phát động công kích vào tàu chỉ huy của Humphrey?! Ngoại trừ mắt mở trừng trừng nhìn hạm đội 19A1 bị diệt, ngoại trừ dẫn theo các chiến hạm còn sót lại rời khỏi cái tuyến đường bay này, vứt bỏ tinh hệ Long Bow ra, mình còn sự lựa chọn nào nữa đây?!
Các chiến hạm Phỉ Dương lui về tụ tập bên cạnh tàu sân bay Athéna đang chậm rãi áp sát, tự động hợp thành trận hình tập kết.
Trên mỗi chiến hạm, ngoại trừ tiếng thẩm tra đối chiếu số liệu và chỉ dẫn bay của nhân viên hoa tiêu ra, không còn một âm thanh nào khác. Tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương đều đang giống như vị sĩ quan chỉ huy của bọn họ, đau thương mà nhìn về phía không vực rực rỡ ánh sáng kia, từ từ hạ xuống mũ quân phục trên đầu.
Đó là ánh sáng của tử vọng, đó là các chiến hữu đoạn hậu đang dùng sinh mệnh để tấu lên bài hành khúc sau cuối.
Đánh suốt hơn một trăm giờ đồng hồ, dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn thua! Kết cục như vậy khiến cho mọi người đều không thể tiếp nhận.
Sự chịu đựng trong suốt hai tháng ẩn nấp tịch mịch, những giọt mồ hôi khi liều mạng huấn luyện, hết thảy đều thành uổng phí. Đối với đợt tập kích gần như hoàn mỹ vào Lam Thạch tinh, cuối cùng vẫn không thể đổi lấy việc hoàn thành mục tiêu chiến lược! Thời gian cấp cho tập đoàn hạm đội 19 quá ngắn rồi, đừng nói là nắm giữ toàn bộ tinh hệ Long Bow, ngay cả tiếp viện và sửa chữa cũng đều chỉ được hoàn thành một cách miễn cưỡng.
Tất cả mọi người đều đã tận lực rồi. Mỗi giây mỗi phút trong suốt hơn một trăm giờ đồng hồ này đều đã trôi qua trong chiến đấu kịch liệt.
Ngăn chặn, quấn giết, chia cắt, phản xung phong, mai phục, đánh lén, bao vây, phản bao vây... Những người không tự mình trải nghiệm thì đều không thể tưởng tượng được cuộc chiến đấu suốt hơn một trăm giờ đồng hồ này tàn khốc đến mức nào. Sau một đợt chiến đấu thay phiên, khi rời khỏi vị trí, các thuyền viên đều đã ướt sũng cả người. Bọn họ đều đã sức cùng lực kiệt. Cho dù đang ở trong bóng ma của tử vong, cho dù bị tấn công bởi vô số pháo năng lượng, bọn họ cũng chỉ có thể vùi đầu mà ngã quỵ xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Thế nhưng, nữ thần may mắn lần này không đứng về phía Phỉ Dương. Nàng đã biến một cuộc đánh đén hoàn mỹ trở thành một trận chiến không cân sức xảy ra trong một thời điểm sai lầm và một địa điểm sai lầm.
Tất cả đều đã được định trước tại thời khắc hạm đội Humphrey đến.