Trên giao lộ ở thủ đô Heidfeld của Phỉ Dương, vô số dân chúng đang vây quanh bảng thông cáo ở bên đường, vây quanh TV công cộng, quanh bảng danh sách tử trận, quanh tòa soạn báo, quanh đài truyền hình, quanh cửa trung tâm tin nóng của chính phủ. Đó là từng khuôn mặt trầm trọng đang chờ đợi. Ảnh chụp các khoảnh khắc tĩnh trong nháy mắt, không có âm thanh, cũng không có nhiều màu sắc.
Hình ảnh tương tự đang xuất hiện tại Ryan, xuất hiện tại Trenock, xuất hiện tại rất nhiều quốc gia khác nhau, thành thị khác nhau, con đường khác nhau.
“ Chúng ta đang đợi... “Bernardote phát ra một tiếng thở dài sâu xa: “Bọn họ, cũng đang đợi.”
Malachy nhìn qua thời gian trên máy tính giám sát, trầm trọng mà hỏi thăm: “Bọn họ đang đợi kết quả trận chiến ở tinh hệ Long Bow?”
“Đúng vậy!” Bernardote châm một điếu thuốc, mặc cho khói thuốc quanh quẩn trước mắt: “Đợt đánh lén thành công vào tinh hệ Long Bow chính là tin tức làm phấn chấn nhân tâm nhất từ trước tới nay. Mà tin tức hạm đội đế quốc Binalter lập tức phát động tiến công vào tinh hệ Long Bow, cũng là tin tức khiến cho mọi người lo lắng nhất từ trước tới nay.”
Nhìn kỹ lại vài bức ảnh chụp cảnh chờ đợi, Malachy bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Thân nhân của các quan binh trong tập đoàn hạm đội số 19 lúc này hẳn là cũng đang ở trong đám đông kia chăng?! Toàn bộ vũ trụ đều đang chờ đợi.
Chờ thắng bại.
Chờ danh sách tử trận.
Chờ bụi trần lạc định.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
“Bên phải 1200 khắc.”
(1 khắc = 15 phút =1/4 độ)
“Rõ, bên phải 1200 khắc.”
“ Tốc độ cấp 4.”
“ Tránh né khẩn cấp, động cơ mở toàn bộ “
“ Ầm!”
Chiến hạm rung lắc kịch liệt, tiếng cảnh báo không dứt bên tai.
Hạm trưởng tàu chiến đấu [Oscar] thuộc hạm đội A1 trong tập đoàn hạm đội số 19 Phỉ Dương, Hoffman, đang ghì chặt vào tay vịn ghế chỉ huy. Bên cạnh hắn, mấy viên tham mưu đầu đầy mổ hôi bị lắc cho lảo đảo còn đang lồm cồm bò lên. Trong phòng điều khiển, chúng quan binh Phỉ Dương đứng lên khỏi sàn, tất cả đều nhào về phía vị trí của mình, tiếng chỉ lệnh trên kênh liên lạc từ đầu tới cuối vẫn dừng lại một chút nào.
Hoffman quay đầu lớn tiếng hạ lệnh cho viên lái phụ ở bên cạnh:“ Yêu cầu tổ quản lý tổn thất lập tức thống kê tình huống tổn thất.”
Lái phụ nghiêng nghiêng ngả ngả chạy xuống đài điều khiển trung ương phía dưới đài chi huy. Máy tính chỉ huy của hắn cũng đã xảy ra vấn đề, muốn thu hoạch số liệu tổn thất thì chỉ có thể tự mình đi hỏi.
“Bên trái 900 độ, bắt kịp trận hình chính!” Hoffman không để ý đến viên lái phụ đang lảo đảo đi trên cầu thang, lập tức hướng sang ra lệnh cho viên lái chính. Trên gương mặt đen của hắn, gân xanh đang nổi lên, đôi mắt màu xanh lam đã hằn đầy tia máu.