Trên các con đường cái ngang dọc vòng quanh tinh cầu, rậm rạp đều là xe
cộ. Có xe tải nặng, có xe phi hành loại xa hoa màu đen, có xe phi hành loại kinh tế với màu sắc lòe loẹt, có xe khách loang lổ rỉ sét, cũ nát đến nỗi gần như không thể bay được lên, không ngoại lệ, trên những chiếc xe đó đều đang chở đầy người, đầy ắp hành lý. Ngay cả trên đỉnh xe, cũng đã bị các rương hành lý và ba lô lớn nhỏ chất kín.
Bên trong bến cảng cũng là một khung cảnh tương tự. Từng chiếc từng chiếc phi thuyền mạo hiểm rời khỏi tinh cầu, bay về phía vũ trụ mờ mịt.
Tàu chở khách, tàu thăm dò, phi thuyền tư nhân, thuyền hàng vận tải, thậm chí còn có cả tàu khai thác quặng được tạm thời lấy sử dụng để chạy nạn... Mỗi một tinh vực, trên mỗi một tuyến đường bay, đều là phi thuyền với đủ loại kiểu dáng. Để tìm kiếm một nơi rời xa chiến tranh để
an thân, loài người, đều không hẹn mà cùng lựa chọn di chuyển.
Tha phương xa xứ chính là một nỗi thống khổ. Trong cái thời kì loạn lạc này, mọi người không biết làm sao mới có thể tìm được sự yên ổn cùng an bình. Bọn họ chỉ có thể lang bạt khắp nơi, từ chỗ này đến chỗ khác, từ tinh cầu này đến tinh cầu khác.
Hải tặc, thổ phỉ, lừa đảo, trộm cắp, tai nạn phi thuyền, tai nạn xe cộ, bắt cóc, giết chóc... Trong cuộc di chuyển có một không hai này, những trắc trở mà mọi người phải trải qua còn hơn cả nỗi đau phải xa rời nhà cửa quê hương, Dọc theo con đường này, bọn họ vẫn còn phải đối mặt với đủ mọi loại thiên tai địch họa.
Có một số phi thuyền bị hải tặc cướp bóc, tất cả dân chạy nạn đều bị bắn chết một cách lạnh lùng… Có một số phi thuyền, ở trong tinh không mịt mờ xảy ra trục trặc không thể chữa trị được, lại không được bất kì ai cứu viện…. Còn có một số phi thuyền, khi xuyên qua khu vực chướng ngại nguy hiểm, bị tiểu hành tinh va chạm, bị bão hạt vũ trụ tập kích, khiến cho phi thuyền gặp tai nạn. Những chiếc phi thuyền này, đều có một cái tên chung -- thuyền ma.
Bọn chúng, hoặc là vào một ngày nào đó, vô thanh vô tức hiện ra tại điểm cuối của hành lang Bước Nhảy, trôi nổi lơ lửng, nhúc nhích mà tựa như không nhúc nhích; hoặc là, bị lực hấp dẫn của hành tinh bắt được, ngày qua ngày chuyển động vòng quanh tinh cầu; hoặc là, rời khỏi tuyến đường bay, bay về phía vũ trụ mênh mang, không biết bao nhiêu năm sau mới lại hiện ra ở trước mặt mọi người....
Đây là cuộc chiến tranh mà loài người đã dùng hận thù để nuôi nó từ nhỏ
đến lớn, để nó phát triển cùng với sự hận thù, rồi đến khi nó được thả ra, bắt đầu hiển rõ bộ mặt dữ tợn và sức phá hoại cực lớn, đã không có ai có thể nhốt nó lại vào trong lồng sắt nữa rồi.
Tinh hệ Newton vẫn là một dáng hình như cũ, hai tinh cầu di dân, Millok và Millok 2 vẫn đang lẳng lặng mà xoay tròn như trước.
Một chiếc tàu khu trục, dưới sự bảo vệ của mấy chục chiến hạm đang tiến vào quỹ đạo của hành tinh Millok. Cảng vũ trụ cảng, đài mây vận chuyển khoáng vật, vệ tinh, trạm không gian.... Các thành tựu khoa học kỹ thuật của loài người lơ lửng trên quỹ đạo đang ngắm nhìn hạm đội này chậm rãi tiến vào tầng khí quyển. Ánh sáng ngập tràn của hằng tinh đang chiếu lên mạn trái của hạm đội này, giống như một bức tranh đang bị thiêu cháy. Được các tàu chiến đấu hùng tráng vây quanh, chiếc tàu khu trục nhỏ bé càng có vẻ đặc biệt khiến cho người khác chú ý.
Hạm đội đang hạ dần xuống, các tàu chiến đấu rời khỏi đội hình đầu tiên, sau đó là tàu tuần dương, sau đó nữa chính là tàu khu trục hộ tống. Đám quái thú khổng lồ bằng sắt thép này cắt ngang qua tầng khí quyển, một lần nữa trở về với vũ trụ thâm sâu.
Khi hai chiếc chiến hạm hộ tống cuối cùng rời khỏi chiếc tàu khu trục kia, lập tức có hơn mười chiếc máy bay chiến đấu xuyên qua tầng mây, tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống của các chiến hạm kia. Khi các chiến hạm hộ
tống vừa rời đi, đội hình máy bay chiến đấu khổng lồ liền nhẹ nhàng xuất hiện ở trong tầm mắt cửa sổ mạn tàu của tàu khu trục. Toàn bộ động tác chiến thuật được hoàn thành một cách hoàn hảo.
Tàu khu trục đang tiếp tục hạ xuống. Thân tàu màu đen đang ma sát với không khí, hiện lên một đường cong màu đỏ như lưỡi liềm. Hơn mười phút sau, núi non sông ngòi dưới mặt đất, đã có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng.
Sân bay quân dụng Galypalan số 1, người người tấp nập. Quan viên chính phủ, phóng viên tin tức, tướng lĩnh quân đội..... Khi trên bầu trời vang lên tiếng gầm rú của chiến hạm và máy bay, tất cả mọi người đều ngừng lại mọi tiếng ồn. Bọn họ yên lặng đứng nhìn đàn chim sắt đang che đậy nắng ánh mặt trời sáng lòa kia.
Chiếc tàu khu trục màu đen càng lúc càng gần mặt đất. Cuối cùng, trong tiếng rít của máy bay chiến đấu bay vút qua bầu trời, trong tiếng ầm vang của thiết bị phản lực, nó đã chậm rãi đáp xuống sân bay số 1.
Cửa khoang tự động nặng nề đã mở ra, một chiếc thang cuốn tự động liền vươn ra, lặng yên đáp xuống trên mặt đất. Một thân ảnh già nua nhưng lại hiên ngang đã hiện ra ở cửa khoang.
Trong nháy mắt khi thân ảnh này xuất hiện, tiếng hoan hô chợt bùng nổ vang tận mây xanh. Tiếng gầm vang vọng giống như một trận hồng thủy xộc lên tận trời. Toàn bộ Galypalan đều có thể nghe thấy tiếng hét vui sướng điên cuồng này. Đó là tiếng hô của người Leray – Sau khi Hamilton chết đi, Leray, lại được nghênh đón vị Tổng Thống hiện tại của nàng trở về.
Flavio, trở về Leray!
Ngày hôm sau, báo chí ở trên trang đầu đã đăng câu nói đầu tiên của Flavio khi bước lên mặt đất Millok.
“Ta trở về là muốn nói cho đám xâm lược biết rằng, chúng ta, vẫn chưa bị chinh phục!”