Lúc này nhìn lại những chiếc chiến hạm rách nát này, sắc mặt và ánh mắt của mọi người đều thay đổi. Thân hạm rách nát kia của bọn họ không hề có một chút biến dạng nào, bọn họ tràn lên đột tiến ở trong đàn chiến hạm hải tặc. Năng lượng pháo của bọn họ, giống như đang muốn phát tiết hết hỏa lực hung mãnh. Bọn họ, giống như là một đàn sói hung ác đã xông vào được trong bầy dê, tùy ý bắn giết!
Phương Hương cắn chặt môi, những chiếc chiến hạm rách nát kia, đang nã pháo ở ngay trước mắt nàng. Phó pháo, tháp pháo xoay tròn, ngư lôi, tên lửa, còn có... chủ pháo ở đầu hạm! Điều này sao có thể, hiện tại cách lần bắn đồng loạt của chủ pháo trước của bọn họ còn chưa tới một phút đồng hồ!
Phương Hương không thể tin vào hai mắt của mình.
Điều này có ý nghĩa gì? Điều này ý nghĩa rằng, cái hạm đội chết tiệt này không chỉ có tốc độ vượt xa loại tàu khu trục chính của Salerga, có được thân hạm kiên cố không gì sánh được, có được phương thức chiến đấu khác biệt khủng bố mà hiệu quả, mà vẫn còn có được kỹ thuật nạp năng lượng thần tốc tiên tiến cùng một đám thuyền viên tinh nhuệ.
Bọn họ chính là đã có dự mưu, từ thời điểm bọn họ xuất hiện, tạo hình của chiến hạm, thời gian nã pháo, lộ tuyến và tốc độ đột tiến... Tất cả, hết thảy đều cũng có dự mưu!
Cái đám lừa đảo này đã lừa dối được mọi người! Hành vi hèn mọn ti tiện khiến cho người khác giận sôi! Mặc dù có cùng lập trường đối địch với hạm đội hải tặc, Phương Hương vẫn không thể điều chỉnh được tâm tình phẫn nộ của mình --- Bông hoa của hải quân Salerga, vậy mà lại thành thật tin tưởng tất cả những thứ này!
Giả heo ăn cọp! Đây là một đám hỗn đản giảo hoạt đến cùng cực!
Trong cơn phẫn nộ, Phương Hương có chút sợ hãi. Nàng không thể tưởng tượng được, khi bản thân mình nếu như lần đầu tiên gặp phải đối thủ này
thì hậu quả sẽ như thế nào? Nàng cũng không thể tưởng tượng được, sau khi đám người kia đánh tan được hải tặc, thì sẽ đối phó với tàu {Anh Dũng} như thế nào.
“ Phát tin tức cho tàu {Anh Dũng}, cố gắng giữ vững cự ly tới gần căn cứ hải tặc. Nếu như hạm đội hải tặc bị cuốn lấy, liền nghĩ cách rời khỏi chiến đấu, trước tiên đoạt căn cứ!” Phương Hương bỗng nhiên hạ lệnh nói. Nàng vẫn không quên được chức trách của mình, khi quan sát hình ảnh chiến đấu, nàng cũng tiến hành phân tích không ngừng.
Nàng không thể trông cậy vào hạm đội rách nát này sẽ là người tốt, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mà hiện tại, chính là một cơ hội tốt.
Từ hình ảnh mà xem, hạm đội rách nát đã hoàn toàn chiếm thượng phong.
Bọn hắn đã trực tiếp xống vào được phần đuôi của hạm đội hải tặc và tiến hành chém giết. Mà hạm đội hải tặc, lúc này vẫn còn không có một chiếc tàu nào có thể hoàn thành được việc quay ngược lại. Ít nhất trong vài phút ngắn ngủi này, thế của chiến hạm rách nát không thể ngăn cản.
Thế nhưng, Phương Hương đã nhạy cảm quan sát được, hạm đội hải tặc cũng không có hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng! Bởi vì, chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực Tinh và ba chiếc tàu buôn vũ trang ở vào phía trước nhất của trận hình kia chưa hề bị bất cứ tổn hại nào. Hiện tại, {Bắc Cực Tinh} đang quay ngược lại dưới sự hộ vệ của các tàu buôn vũ trang, bọn hắn đã từ bỏ việc tiến công tàu {Anh Dũng}, ngược lại lại nỗ lực nghĩa cách cứu viện các chiến hạm ở phía sau. Mà sự chú ý của bọn họ, cũng chuyển dời đến chiếc chiến hạm rách nát đầu lĩnh kia.
Chỉ cần lúc này, tàu {Anh Dũng} biểu hiện ra ý đồ muốn thoát khỏi chiến đấu, như vậy, chiến cuộc rất có thể sẽ xuất hiện cục diện hai con thằn lằn cắn đuôi nhau.
Đây là cơ hội duy nhất mà hạm đội Long Bow không đặt hi vọng ở trên người khác!
Không thể không nói, nghệ thuật chỉ huy của Phương Hương có thành tựu cực cao. Trong nháy mắt, nàng đã bắt được điểm mấu chốt của chiến cuộc.
Mà chiến cuộc, thì cũng đang diễn biến theo phương hướng giả lập của nàng.
Hạm đội Phỉ Quân và Mắt Ác Ma đang cuốn lại thành một đoàn.
Ngoại trừ chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực Tinh và ba chiếc tàu buôn vũ
trang, một chiếc tàu cướp bóc ở phía trước nhất ra, các chiến hạm hải tặc khác, đại bộ phận đã bị phá hủy. Một số ít còn hoàn chỉnh, thì lại đang lâm vào hỗn loạn, cũng không thể nào chạy trốn được số phận bị phá
hủy.
Chiến hạm Phỉ Quân một pháo lại một pháo oanh kích vào chiến hạm hải tặc đang ở bên cạnh cứ như không. Những chiếc chiến hạm dân dụng chỉ được trang bị thiết giáp và lồng năng lượng yếu ớt giống như tờ giấy kia, căn bản là không cách nào chống lại được công kích gần trong gang tấc của hạm đội Phỉ Quân.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, các chiến hạm của đoàn hải tặc cũng từng chiếc từng chiếc biến thành những cái xác lơ lửng ở trong vũ
trụ. Sự giết chóc này vẫn còn đang tiếp tục đến chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực Tinh hoàn thành được sự quay ngược dưới sự yểm hộ của các chiến hạm khác.
Nhìn {Bắc Cực Tinh} đã đem chủ pháo nhắm ngay vào chiếc tàu tuần dương rách nát kia, trong lòng Phương Hương cũng không biết là đắc ý hay là khổ tâm.
Tuy rằng những chiếc chiến hạm rách nát này trên thực tế là đã cứu vớt tàu {Anh Dũng}, thế nhưng, Phương Hương không dám mạo hiểm.
Trong suy nghĩ của nàng, thì số phận, phải nắm giữ ở trong tay mình!
“Hương tỷ mau nhìn!” Tiếng kinh hô của một nữ tham mưu đã vang lên bên tai Phương Hương.
Phương Hương quay đầu, người vừa hô lên, chính là một cô gái có khuôn mặt tròn tên là Cecilia Pasko, cũng là hảo hữu thường ngày của Phương Hương. Lúc này, cặp mắt hình trăng lưỡi liềm của Cecilia đã trừng đến phát tròn.
Phương Hương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa sổ mạn tàu sát đất ở bên trái cầu hạm.
Một chiếc tàu điều tra với cái bụng tròn vo, giống như bóng bầu dục chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cách chiến hạm không xa.
“ Ta có năng lượng!” Nó đang lóe lên ánh đèn tín hiệu đơn giản, bay tới bay lui ở bên ngoài.
Phương Hương thoáng cái liền phát mộng rồi.
“ Ta có năng lượng nha!”
“ Ta có thật nhiều thật nhiều năng lượng nha!”
Tàu điều tra chết tiệt, đang lả lướt không gì sánh được mà trên bơi dưới lượn....
Lời tác giả: Hai ngày cuối tuần đều có việc, có người kết hôn có người đại thọ. Chương này là buổi tối viết vội ra.