Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, hạm đội hải tặc không ngoài sở liệu đã co rút lại trận hình. Mà cái hạm đội rách nát kia, lại vẫn còn đang cứng nhắc mà tiếp tục đột tiến dựa theo quỹ tích ban đầu.
3000 km.... 2000 km... 1000km.... 850 km... 600 km....
Trong im lặng, bỗng nhiên, một binh sĩ rada liền kêu lên: “Trời đất ơi, bọn hắn đang gia tốc!”
Đúng vậy, không cần binh sĩ rada nhắc nhở, tất cả mọi người đều đã nhìn ra.
Trong nháy mắt kia, theo bảy luồng sáng ion chợt sáng ngời, hạm đội rách nát đang đột tiến giống như bị người ta đẩy cho một cái, tốc độ bỗng nhiên gia tăng!
Thời gian, phảng phất đã đọng lại rồi.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn bảy mũi tên đang bắn rời khỏi cung này.
Kinh ngạc, khó hiểu, hoảng sợ, không lời,... Đủ loại biểu tình đang đọng lại trên mặt.
Mà người kinh hãi nhất, tự nhiên là đoàn hải tặc Mắt Ác Ma đang ở ngay phía trước đường bay của hạm đội rách nát.
********************************
Stearman chính là bỏ qua sự trách phạt của Cooper mà liều chỉ huy hạm đội quay về tiếp viện cho căn cứ.
Nơi này chính là căn bản của hắn, không thể xảy ra tổn thất! Bởi vậy, hắn không thèm quan tâm đến tình cảnh của Thái Lưu lúc này, cứ chỉ huy
hạm đội một đường hành quân gấp. Giữa đường, còn bạo phát một hồi chiến đấu kịch liệt ngắn ngủi với đoàn hải tặc Râu Đỏ vẫn dây dưa không ngừng, bị tổn thất mất một chiếc tàu buôn vũ trang, hai chiếc tàu ngư lôi và hai chiếc tàu cướp bóc.
Bất quá, tất cả những phiền toái này, sau khi hắn nhìn thấy chiếc tàu tuần dương hạng nặng Long Bow đang đơn độc, đã liền trở thành mừng rỡ
như điên.
Stearman muốn chiếm chiếc tàu tuần dương này, chiếc tàu tuần dương cấp Bắc Cực Tinh mà hắn đang đi, vẫn đang nhìn chằm chằm và chiếc tàu tuần dương hạng nặng cấp Long Bow nằm ở ngay phía trước trận hình công kích.
Khi cái hạm đội rách nát kia bỗng nhiên phát động tập kích, Stearman, hầu như đã nắm được chiếc chiến hạm Long Bow mà niết trong lòng bàn tay
rồi.
Khi đó, trái tim của Stearman đã vọt lên tận cổ. Hắn cho rằng kẻ phát động công kích là hạm đội đang mai phục của đối phủ. Phải biết rằng, tàu buôn vũ trang của Mắt Ác Ma tuy rằng không phải dạng phân phối quân sự, thế nhưng, hạm đội được trang bị pháo hỗn hợp của thế giới Tự Do, chính là không có khả năng có được hỏa lực một pháo đã phá hủy được một chiếc tàu buôn vũ trang một cách hung mãnh và chính xác như vậy.
Nếu như đó là đồng bọn của chiếc tàu Long Bow kia, vậy thì lựa chọn duy nhất của Stearman, chính là vứt bỏ căn cứ chạy trốn.
Thế nhưng, khi thấy rõ ràng được dáng vẻ của hạm đội đánh lén, hắn hầu như đã tức đến nổ cả phổi rồi.
Kẻ đánh lén mình, vậy mà lại là cái đống đồng nát vốn nên ở xưởng sắt vụn này! Đây quả thực chính là không biết sống chết! Buồn cười nhất chính là, bảy cái tàu này, vậy mà lại vẫn còn cố gắng tiếp cận hạm đội của mình. Không biết là muốn áp sát quấy rối hay là muốn xông vào trận hình để bắn giết!
Bất kể là loại nào, trong con mắt của Stearman, đều là muốn chết!
Hạm đội rách nát lần thứ hai bắn đồng loạt, khiến cho Stearman trong lòng đau nhức đồng thời cũng hạ quyết tâm! Hắn muốn cho cái đám gà què
này hiểu rõ, dựa vào mấy khẩu pháo năng lượng không biết kiếm từ đâu ra kia, chính là không thể hoành hành trong vũ trụ được!
Hắn mau chóng hạ xuống mệnh lệnh cho hai cánh quay ngược lại co rút vào giữa.... Sau đó hắn liền run rẩy cả người mà đứng ở nơi đó, há to miệng, hai mắt lồi ra, dùng một vẻ mặt buồn cười mà biểu đạt sự kinh khủng muôn dạng của hắn.
“Bọn hắn muốn làm gì?” Nhìn bảy chiếc tàu đang phi nhanh về phía hạm đội của mình, Stearman lạc giọng mà rống lên một tiếng như bị tâm thần.
Không ai có thể trả lời cho hắn được, đây là một câu hỏi chung của mọi người.
“Bọn hắn muốn làm gì?”
Trên tàu chiến đấu cấp Napoléon, mỗi người đều bị tất cả những gì đang xảy ra trước mắt và một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Bọn họ gắt gao ngừng lại hô hấp, cảm giác thấy trái tim của mình đang nhảy lên một cách không có kiểm soát, càng lúc càng nhanh, bình bịch thành tiếng.
Hình ảnh mà vệ tinh truyền về, đang đồng thời xuất hiện trên mỗi một màn hình ảo khắp mọi ngõ ngách của tàu chiến đấu. Bất luân luận là trong cầu hạm ở phòng điều khiển chính, hay là trên hành lang, khoang nghỉ ngơi, khoang tua-bin, thang máy, phòng ngư lôi,... đều là một tràng tĩnh mịch. Tiếng cầu khẩn, tiếng nghẹn lời, tiếng thở dài,.... đủ loại thanh âm đều đã đình chỉ. Chỉ có màn hình ảo đang lóe ra những tia sáng biến ảo, không tiếng động mà chiếu rọi vào vách tường kim loại, vào thiết bị cơ khí, trên giường nằm, cùng với trên khuôn mặt của chúng quan binh, lúc sáng lúc tối.
Cực nhanh, hạm đội rách nát, ở trước mắt bao người, đã đâm vào trong đàn chiến hạm hải tặc.
“Chúa ơi!”
“Trời đất!”
“Cái đám điên rồi này!” Nghe bên tai bộc phát ra đủ loại kinh hô, Phương Hương liền bưng chặt lấy miệng.
Nàng thấy được, hình ảnh trên màn hình ảo, trong giây lát đã bị ngừng lại một cái. Lập tức, mấy chiếc chiến hạm xếp ở cuối cùng trong hạm đội hải tặc đã bị húc tan thành mảnh nhỏ dưới chiếc sừng đâm dữ tợn của hạm đội rách nát kia.
Có chiếc, bị đâm ở vị trí eo, vết nứt thật lớn đã cắt chiến hạm thành hai đoạn. Có chiếc, bị đánh vào phần đuôi, năng lượng của máy đẩy đã dẫn đến nổ tung, quán tính hung mãnh đẩy nghiêng cả chiến hạm, đụng vào cả chiến hạm ở bên cạnh. Còn có vài chiếc tàu bảo về và tàu ngư lội, thì
trực tiếp vỡ tan thành mảnh nhỏ!
Phóng to hình ảnh, thân hạm, thiết giáp, thân thể người to to nhỏ nhỏ
đang cuồn cuộn bị ném ra bốn phía, mau chóng biến mất ở rìa màn hình.
Đây là một hồi tai họa!