nhìn vào những robot lưu phái đi theo sau 120 chiếc Robot màu đen hành quân chớp nhoáng đường dài đến Thung Lũng Silicon cũng đã hiểu rõ rồi.
Hắn là một người rõ ràng, biết mình muốn đạt được gì, cũng biết mình phải bỏ ra những gì.
Thế nhưng, cũng bởi vì nhìn rất rõ ràng như vậy, cho nên Sade mới gọi điện thoại cho ba đại lưu phái Hắc Long Đạo,... mà thường ngày quan hệ cũng tính là tương đối tốt.
Ý đồ
của hắn khi triệu tập ba đại lưu phái, chính là muốn buộc chặt mọi người lại cùng một chỗ, tăng lên phân lượng trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, để cho Phỉ Minh hiểu rõ, đám người mình, trọng yếu hơn nhiều so với một Huyễn Ảnh Lưu không có kỹ xảo hạch tâm và cái Tân Thái Lưu không ra gì
kia!
Sade không muốn Minh Tâm Lưu chỉ trở thành một thành viên bình thường nhất trong Phỉ Quân. Ngược lại, hắn cho rằng, chỉ cần bốn đại lưu phái đoàn kết lại một chỗ, quyền chủ đạo của Đồng Minh Hỗ Trợ
Lưu Phái sẽ nằm trong tay bọn hắn. Hắn thậm chí còn tưởng tượng xa hơn - đến khi chiến tranh chấm dứt, khi mà ba đại lưu phái đã tan thành mây
khói, thì Minh Tâm Lưu nguyên bản xếp thứ tư, nhất định sẽ không chút khó khăn mà trở thành đệ nhất lưu phái!
Mà hiện tại, điều mà mình cần làm, chính là ngồi vững vàng vị trí ở Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, bắt liên lạc với Phỉ Minh, khống chế cục diện vào trong tay mình. Trong hàng loạt tính toán này, Sade thậm chí đã làm tốt chuẩn bị để tiếp thu quyền lãnh đạo thị trấn Prue, chờ đạt được chi viện vũ khí trang bị và những thứ khác từ Phỉ Minh.
Thế nhưng khiến cho hắn không nghĩ
tới, vừa mới đến đây, cái tên mập mạp đã từng thích xuống phân quán Prue của mình kia, rất rõ ràng là được Phỉ Minh phái tới để dẫn đầu 120
chiếc Robot làm pháo hôi, vậy mà lại bởi vì một câu hỏi không khách khí của mình đối với lão Smith mà trực tiếp tống mình ra ngoài!
Chưa thấy được người ở phía sau màn của Phỉ Minh, chưa đạt thành bất cứ hiệp nghị gì có thể giúp cho bốn đại lưu phái thay đồi tình cảnh, lại cứ thế mà đi, bản thân mình chẳng những sẽ trở thành một chuyện cười của các đại lưu phái, mà lại còn không cách nào ăn nói được với ba đại lưu phái khác đi theo!
Sau khi đánh mất cơ hội này, bốn đại lưu phái và Phỉ Minh chỉ còn là địch mà không phải bạn. Chẳng những không thể cải thiện tình cảnh trước mắt, thậm chí còn tăng thêm một kẻ địch mà chỉ cần nghĩ cũng đủ làm cho người ta da đầu tê dại. Đối với bốn đại lưu phái hiện tại mà nói, chẳng khác gì khéo quá hóa vụng, họa vô đơn chí.
Trách nhiệm này, ai tới gánh?
Trong phút chốc, thù mới hận cũ tính toán lo lắng không ngừng quay cuồng trong đầu, ánh mắt Sade lóe lên nhìn chằm chằm vào cửa lớn phòng huấn luyện, tiến thoái lưỡng nan.
“Nhìn ta làm gì?” Mập mạp bày ra bộ
dáng địa chủ ác bá, há mồm là không có lời hay: “Lão già kia, có phải là không phục hay không?”
Vừa nghe mập mạp nói, lão Smith đang đi theo sau hắn suýt chút nữa thì té xỉu. Vốn tưởng rằng, sau khi đám người Sade bị tống ra khỏi phòng huấn luyện, mập mạp đã chủ động nháy mắt ý
bảo mình và Jefferey cùng hắn đi ra ngoài, là để chuẩn bị cho Sade một cái bậc thang. Ai mà biết được, cái tên mập mạp điên khùng này được lý
không tha người, lại đổ thêm dầu vào lửa.
Chỉ có Jeffery từ đầu đến cuối vẫn tỏ vẻ tự nhiên không mở miệng nói chuyện, như thể dù cho mập mạp làm gì, tạo thành hậu quả ra sao, ông ta cũng chẳng thèm để ý.
“Thiếu tướng Điền Hành Kiện, tương truyền là nhân vật anh hùng của Leray, không nghĩ tới vậy mà lại là một gã thanh niên háu đá ráo máu đầu* như vậy.” Người nói, là Bridgman đang đứng bên cạnh Sade.
(* 腾头青, đằng đầu thanh, theo ý hiểu thì dùng từ “trẻ trâu” thì ngắn gọn xúc tích hơn, thế nhưng xét vào văn cảnh không hợp lắm - bt)
Bridgman dáng người gầy còm, có một đôi mày rậm đen và một vầng trán rộng, trong số
những tông chủ của các đại lưu phái luôn nổi tiếng là người đa mưu túc trí. Hắn nhìn mập mạp, giọng nói bình thản: “Hành vi của ngài, là đang tạo ra thêm kẻ địch cho Phỉ Minh. Ta rất khó tin tưởng, tông chủ Sade
chỉ là giọng điệu hơi có chút thất lễ, vậy mà lại đáng để ngài làm to chuyện như vậy, hơn nữa, lại là dưới tình huống chúng ta đến để bàn bạc hợp tác!”
“Ai nha, đều biết đến ta sao?” Mập mạp ngạc nhiên nheo nheo lông mày, tiếp theo bĩu môi nói: “Chẳng qua, tình báo của các ngươi có chút lỗi thời, ta hiện tại đã từ Thiếu Tướng quang vinh “thăng lên”
thành Tá rồi! Cũng bởi vì lúc trước nhìn một gã trung tướng Quân đồng minh của Cộng Hòa Phỉ Dương không thuận mắt, liền cho hắn một trận!”
Mập mạp thuận miệng khoe khoang, vẻ mặt chẳng thấy xấu hổ mà còn lấy làm quang vinh: “Con người ta đây, luôn luôn là người khác kính ta một thước, ta kính người một trượng, có ơn tất báo! Nếu như ai làm khó dễ
ta, ta cũng luôn là có thù tất báo, cũng chẳng thèm quan tâm đến hậu quả thế nào. Ta chỉ là một quân nhân chỉ có biết đến chiến tranh, không phải chính khách!”
Nghe mập mạp nói xong, đám người Sade liếc nhìn nhau, đáy lòng đều trầm xuống.
Hiện tại nghĩ lại những hành vi của mập mạp từ lúc đặt chân lên Cảng tự do đến nay, hắn thật sự đúng như những gì mà hắn vừa nói. Làm việc đến giờ
đều không cân nhắc hậu quả!
Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện lúc đầu hắn đã đánh cho Monroe và đám đệ tử hạch tâm của Thái Lưu cho nửa chết nửa phế, rồi ném ra ngoài cửa phân quán thị uy, là có thể thấy