Rốt cục đã đợi được ngày này!
Nhìn thông tin từ Rada, Chekhov hồi tưởng lại tình cảnh đơn độc của tàu {Rose Brand} khi đi tới thế giới Tự Do, đột nhiên cảm khái một hồi, trong đầu, đủ loại ý nghĩ ùn ùn kéo đến nhất thời không dứt.
Nếu như nói trận đánh của Điền Hành Kiện ở thị trấn Prue, chính là một trận mà lực lượng lục quân Phỉ Quân bươm bướm phá kén, như vậy, đối với hạm đội Phỉ Quân số 1 hiện tại mà nói, cũng là một trận đánh lấy máu đúc kiếm.
Điểm này, Chekhov và Điền Hành Kiện sớm đã có chung nhận thức!
Ngày đầu tiên khi Điền Hành Kiện đến thị trấn Prue, hai người đã trò chuyện thật lâu ở trên máy thông tin. Trên cơ bản, đều là mập mạp nói, còn Chekhov thì nghe. Nội dung của cuộc nói chuyện, mỗi một câu, Chekhov đều nhớ rất rõ ràng. Sau khi đem tất cả những chuyện đã xảy ra hoặc sắp xảy ra ở thế giới Tự Do đều lợi dụng đến mức tận cùng, mập mạp đã xâu chuỗi thành một kế hoạch to lớn!
Một cái kế hoạch thiên tài, nhưng lại vô cùng điên cuồng.
Chekhov rất khó tin tưởng, bằng vào lý trí của mình, lại đi gia nhập vào cái kế hoạch tràn ngập tư tưởng như thiên mã hành không như vậy, đồng thời lại không chút do dự mà từng bước thực hiện. Hắn không biết là mình bị điên hay là gã mập bị điên, hắn chỉ biết là, buổi tối ngày hôm đó, trên màn hình máy tính trung ương của tàu Audrey, thứ mà mình thấy, chính là ánh mắt trong suốt của cái gã mập mạp kia.
Vì một cái khoảng khắc không hèn mọn của gã mập mạp hèn mọn kia, Chekhov liền quyết định rồi, mình sẽ cùng kề vai chiến đấu, cho dù bị người khác coi là kẻ điên ngu ngốc, cũng sẽ không hối tiếc.
Leray hiện tại, đã tới sơn cùng thủy tận. Bốn phía cường địch bao vây rình rập, trong nước, lại mơ hồ
truyền ra phong trào không kháng cự vô nghĩa. Leray đã độc lập được ba trăm năm, mắt thấy sẽ trở thành nô lệ phụ thuộc của chúng.
Ba năm chiến tranh, tinh anh của quốc gia đã tốn hết tâm lực chống đỡ kháng cự, tre già măng mọc hy sinh thân mình trên chiến trường hoang vắng. Đến lúc này, lại có một nhóm tinh anh khác, đã đi lên con đường tự bảo vệ
mình --- ai biết được ở trong cái thế giới bị trục xuất này, lại có một đám người như thế vẫn thủy chung kiên trì. Lại có ai biết, trong cơn nguy khốn chỉ mành treo chuông, lại có một gã mập mạp bình thường đang cố gắng một tay chống trời. Leray, cần, chính là những kẻ điên ngu ngốc như thế này!
“ Từ giờ trở đi, ở đây chính là quốc thổ của Liên Bang dân chủ Leray, chính là một bộ phận của Liên Bang, thần thánh mà không thể phân cách! Chúng ta, đang đứng ở trên đất đai của tổ quốc chúng ta.”
“ Leray đã hòa bình được ba trăm năm, thế nhưng, máu của cái quốc gia này, chưa bao giờ bị nguội lạnh. Vì cái quốc gia này, có rất nhiều người đã chết đi. Tương lai, chúng ta cũng sẽ là một thành viên trong đó. Cho dù có một ngày Leray bị đánh chiếm, chúng ta chí ít vẫn còn đứng ở trên đất mẹ Leray, cùng bọn chúng huyết chiến tới cùng!
Lúc đầu khi tin tức Salerga tuyên bố trung lập truyền đến, mập mạp đứng ở trong căn cứ hải tặc Râu Đỏ, tiếng hô hào giác ngộ kia, đến nay vẫn còn đang quanh quẩn bên tai Chekhov.
Hiện tại, tựa hồ trong lúc bất tri bất giác, kế hoạch đàm luận trên máy thông tin với mập mạp lúc trước, cũng đã được thực thi hơn phân nửa -- phủ định Hội Liên hợp Lưu phái và kết cấu thống trị cố hữu của Mars, lại một lần nữa đem lưu phái truyền thống dựng lên, từ người ngoài cuộc biến hóa nhanh chóng trở thành hạch tâm của lưu phái! Kế hoạch lật mây đảo gió này của mập mạp, đi, chính là một con đường nhỏ đầy chông gai với nguy cơ tứ phía nhất!
Từ lúc hắn mới đến Mars, hiếp bức Cooper, một mình gia nhập Thái Lưu, đến lúc phế Monroe, giết Gandhi, nắm giữ phân quán Prue, sau đó lại thích liền chín quán để kích động mâu thuẫn lưu phái trở nên gay gắt, phân hóa mượn hơi thế lực truyền thống Thái Lưu, mời chào Huyễn Ảnh Lưu trở thành thành viên nòng cốt, đến bây giờ đánh công phòng chiến đánh một trận ở thị trấn Prue.... Mập mạp hoàn toàn là dựa vào thực lực bản thân, lấy bé đặt lớn, quấy lên cơn sóng gió động trời này, đẫ tạo cho Phỉ Quân được cục diện như hiện tại!
Một đường đi tới phiêu lưu nguy
hiểm này, Chekhov cũng không dám tưởng tượng. Bất luận lợi hại như thế nào, mập mạp cũng không phải là đao thương bất nhập. Lao vào nguy hiểm như vậy, chỉ hơi sơ ý chính là kết quả phấn thân toái cốt. Thế nhưng, mập mạp hết lần này tới lần khác đã từng bước đi tới, hắn thậm chí còn dọc theo con đường đi này, đi đến hoành hành bá đạo không gì sánh được!
Đó là một tên khiến cho người ta ngoài ý muốn mà trợn mắt há hốc mồm! Nói hắn nhát gan, hắn hết lần này tới lần khác lại tùy ý làm bậy to gan lớn mật, nói hắn cẩn thận nhạy bén, vậy mà lại luôn thích lao vào nguy hiểm chơi đùa với lửa. Không ai có thể đoán được tên này tới cùng sẽ làm ra được chuyện gì, tư tưởng của hắn thật sự là thiên mã hành không không thể tìm đâu ra được!
Mỗi lần đi dạo trên tàu Rubik, vuốt ve vỏ
ngoài lạnh lẽo của chiếc chiến hạm này, nhìn sừng đâm, tháp pháo , động cơ , khoang động lực,... của chiến hạm. Chekhov liền cảm thấy may mắn, khi Leray có được một gã mập mạp như vậy. Cũng cảm thấy may mắn cho nhân sinh của mình, có thể được chỉ huy một chiếc chiến hạm như vậy, có thể
được đi theo phía sau mập mạp, trải qua một quãng thời gian tuyệt vời đặc sắc như vậy,
Cho dù kết quả cuối cùng của đám điên này là phấn thân toái cốt, cũng con mẹ nó đáng giá! Hiện tại, mập mạp đã hoàn thành được chiến dịch đúc kiếm của lục quân Phỉ Quân, Phỉ Quân đã đánh một trận thành danh ở thị trấn Prue. Mà hạm đội vũ trụ Phỉ Quân, sẽ
nghênh đón hòn đá mài đao của mình, hoàn thành một trình tự cuối cùng khi kiếm sắc rời vỏ!
Chekhov nhẹ nhàng mà quay con quay, phóng to thông tin rada. Chiến đấu hạm chiến đấu hạm của Mắt Ác Ma, ngay ở vị
trí cách mình 230,000 km! Trong vũ trụ, chút khoảng cách ấy có thể nói là gần trong gang tấc!