Một khoảnh khắc im lặng trong phòng khách qua đi, những tiếng khóc thút thít đã vang lên.
Đối với những nhà khoa học chỉ vùi đầu vào nghiên cứu mà nói, những việc trải qua vừa rồi, thật sự quá tàn khốc.
Nhân viên công tác trẻ tuổi vừa bị bắn chết, đến với phòng làm việc này bất quá chỉ mới hơn ba tháng. Chăm chỉ, hiếu học, mặc dù trong phương diện nghiên cứu phát minh không có thành tích gì, thế
nhưng, mỗi một hạng mục giao cho cậu ta phối hợp làm, cậu ta luôn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vài phút, chỉ cần nhanh hơn vài phút thôi, tính mạng của thanh niên trẻ tuổi này, sẽ không biến mất!.
Thế nhưng, điều này có thể đổ lỗi cho cái gã mập mạp đang rưng rưng nước mắt kia sao? (sao mình cứ có cảm giác giả dối thế nào ấy nhỉ - bt
Lưu lại rồi chờ đợi, đó là quyết định của tất cả mọi người! Ở trong cái thế giới chiến tranh loạn lạc này, bọn họ đã bị đuổi ra khỏi đây, căn bản là không còn có chổ nào để đi! Mà mập mạp, hứa xong, chính là đã tốc hành 200 km đến như sấm sét! Thậm chí so với đáp ứng, hắn còn sớm hơn tới mấy chục phút!
Muốn trách, thì cũng chỉ trách tên Kollev không có nhân tính kia mà thôi.
Vô số con mắt tràn đầy cừu hận, toàn bộ đều tập trung lên trên người của gã Kollev đang từ trên mặt đất đứng lên. Cho dù những nhà khoa học này có nho nhã yếu đuối đến mức nào, thì giờ phút này, bọn họ cũng hận không thể phanh thây xé xác tên ác ôn này, ăn thịt của hắn đạp lên da của hắn, nghiền xương cốt thành tro.
Bỗng nhiên, biến cố đã xảy ra. Kollev trở tay một cái, khẩu súng trên tay, đã chĩa thẳng vào đầu của Bellky cách hắn không xa
“Ngươi định làm gì?” Faulmann sắc mặt trở nên trắng bệch!
Sắc mặt của mập mạp cũng thay đổi, da thịt ở trên mặt đang giật giật, vô cùng dọa người. Vừa rồi sau khi vào cửa, thủ hạ Kollev đã bị Faulmann quát lớn phải giao nộp khí giới, chẳng những trên người Kollev không có dấu vết của súng lục, mà ngay cả hai cái tát của Faulmann hắn cũng không có phản kháng chút nào.
Không nghĩ tới, cái tên Kollev này chó cùng rứt dậu vậy mà lại quyết đoán như thế.
“Ngươi đây là tìm chết!” Mập mập thần kinh bạo nổi.
Tránh ra!” Kollev đã hoàn toàn bất chấp rồi, hai mắt đỏ hồng quát to: “Bằng không thì ta sẽ giết hắn!”
“Buông súng! Kollev!” Faulmann gấp đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi. Hắn biết rõ, chỉ cần Kollev vừa nổ súng, Đảng Thanh Niên Kazz tuyệt đối gặp ngày tận thế! Bao gồm cả mình, tất cả mọi người trong cái đoàn thể này đều sẽ bị tên mập mạp kia giết sạch sẽ
không một chút do dự nào.
“Đừng ép ta!” Kollev trán nổi gân xanh. điên cuồng kêu lên: “Đều tránh hết ra cho ta!”
Tay cần súng của Kollev không ngừng run rẩy, hắn đến nằm mơ cũng không nghĩ ra được, chính mình vừa mới còn nắm giữ sinh tử của người khác, trong chớp mắt lại rơi vào tình trạng như thế này!
“Tránh ra!...” Kollev nắm lấy Bellky nhìn bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng “Ngươi thả hắn...” Mập mạp bỗng nhiên thở dài, trầm giọng nói: “Ta thả ngươi đi?”
“Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?” Kollev trong lòng không ngừng lay động, lời nói của tên mập mạp làm cho hắn nhìn thấy một tia hi vọng.
“Lời nói của ta, ngươi chỉ có thể...”
Lời nói của mập mạp còn chưa dứt, một chiến sĩ Phỉ Quân trước đó là chủ lực cướp bóc của đoàn hải tặc Râu Đỏ tên là Bernadean Parry, đã từ trong đám người lặng lẽ không một tiếng động mà tiếp cận Kollev.
Mắt thấy sự chú ý của Kollev đang bị mập mạp hấp dẫn, đạo tặc Parry dày dặn kinh nghiệm lúc này liền ra tay như điện, chụp được khẩu súng trên tay Kollev mạnh mẽ bẻ
mạnh một phát, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc khiến cho người khác hãi hùng khiếp vía cùng với tiếng kêu thảm thiết của Kollev đồng thời vang lên, xương cốt trắng ởn đã đâm rách cơ bắp lồi ra ngoài. Cùng lúc đó, Markevith vô thanh vô tức từ một bên nhảy lên, một cước đạp vào xương sườn của Kollev.
Một cước này, vừa nhanh lại vừa hung ác, trực tiếp đạp gãy xương sườn của Kollev. Không đợi mọi người phục hổi lại tinh thần, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên của Kollev đột nhiên dừng lại.
Thế nhưng, cơn ác mộng còn chưa chấm dứt, trong chớp mắt, lại là hai chiến sĩ Phỉ Quân đã nhanh chóng tiếp cận xuất thủ, hai chiến sĩ một trái một phải, một người thì đem bắp chân của Kollev
đá gãy, còn người kia thì dùng cán súng trực tiếp đập vào cánh tay trái của Kollev.
Chỉ nghe hai tiếng răng rắc đồng thời vang lên, Kollev nguyên bản vốn đã kêu không thành tiếng, giờ lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Tiếng kêu này đã không giống như của người nữa rồi, khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc!
Tất cả mọi người đều bị sự việc xảy ra trước mắt làm cho da đầu tê dại, bốn chiếc sĩ Phỉ Quân ra tay như điện hành hung ngay trước mặt mọi người, đúng là mí mắt cũng không nháy một cái, thời gian nắm giữa vừa chuẩn, phối hợp lẫn nhau ăn ý, động tác tàn nhẫn thành tạo đến cực điểm!
Mập mạp đi tới trươc mặt Kollev, lạnh lùng nhìn hắn.
Tứ chi gãy mất tam chi, xương sườn cũng gãy, Kollev vẫn còn bảo trì được sự tĩnh táo. Tên đồ tể giết người không chớp mắt này, khi thấy mập mạp đang đi đến, bỗng nhiên giãy dụa mà thét lên: “Ngươi vừa mới nói là nếu ta buông tay thì sẽ cho ta đi, ta buông tay, ta buông tay!”
Kollev giết người như ngóe, giờ
phút này thân mình lại lâm vào tuyệt cảnh, vậy mà lại hoàn toàn không có sự hung ác tàn nhẫn của ngày xưa, càng không có
cốt khí. Nước mắt nước mũi nhạt nhòa mở miệng câu xin tha thứ, những người ở ngoài đứng nhìn chỉ thấy buồn nôn không thôi.
Mập mạp từ trên lưng rút ra dao găm, đâm vào cổ họng Kollev, nhấc hai chân hắn lên khỏi mặt đất, cẩn thận đếm từng chiếc xương sườn của hắn, trong lúc Kollev đang liều mạng dãy dụa, một bên đem dao găm đâm xéo vào trái tim của hắn. Một bên thản nhiên nói:
“Nhớ kỹ, lần sau nghe người ta nói điều kiện, trước tiên phải phân biệt rõ, rốt cuộc là dấu chấm than (!) hay là dấu chấm hỏi (?)”
Kollev đột nhiên duỗi chân, hai con mắt trợn tròn rồi mất đi ánh sáng.
Một khắc trước khi chết, hắn bỗng nhiên nhớ lại, tên mập mạp kia nói chính là: “Ta thả ngươi đi?”