“Pằng!” Một tiếng súng vang lên,ngực của nhân viên công tác liền xuất hiện một cái lỗ lớn. Người đàn ông trung niên liền ngơ ngác nhìn xuống ngực của mình, ngửa đầu ngã xuống. Máu tươi đặc dính màu đỏ thẩm chậm rãi từ dưới người chảy ra bên ngoài, lan ra sàn nhà của phòng tĩnh điện.
“Cho các ngươi thời gian, để học được sự biết ơn!” Kollev nhe răng cười rồi đem họng súng chỉ về phía người tiếp theo: “Đáng tiếc, các ngươi đã mất đi cơ hội cuối cùng rồi, muốn học biết ơn, phải đợi đến kiếp sau rồi!”
Nhóm nhà khoa học ngơ ngác nhìn đồng nghiệp ngã
xuống trước mắt, ngay mấy phút trước, những đồng bạn này vẫn còn đang sống sờ sờ, đứng trước mặt mình mà nói chuyện, thế nhưng bây giờ, bọn họ cũng đã trở thành những thi thể không có sinh mệnh rồi.
Từ trước tới nay, mặc dù Cảng Tự Do Mars vẫn luôn là một thể giới điển hình mạnh được yếu thua, thế nhưng, đối với những nhà khoa học thiên tài này mà nói, cũng không đáng sợ một chút nào. Tranh đấu giữa những bang phải kia, không hề có chút quan hệ nào với bọn họ, chỉ cần có trí tuệ và đầu óc, rất nhiều tổ chức đều muốn lôi kéo bọn họ.
Đây
chính là thời đại mà khoa học kỹ thuật đứng đầu, một hạng mục nghiên cứu khoa học, một phát minh, chính là có thể khiến cho một xí nghiệp tổ chức khởi tử hồi sinh tiền tài đại phát, cũng có thể giúp cho bọn họ cạnh tranh trở nên thuận lợi hơn. Quan trọng nhất chính là, các nhà khoa học vốn luôn chỉ tập trung vào nghiên cứu khoa học, sẽ không tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các thế lực. Bọn họ đối với bất kỳ kẻ nào cũng không có uy
hiếp!
Sự định vị này, từng khiến cho các nhà khoa học rất hài lòng! Trong mắt của bọn họ, chỉ cần có đủ thời gian và không gian để vùi đầu vào công việc nghiên cứu, vậy đã là sống hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi.
Thế nhưng bây giờ, mỗi người đều đang hận mình tại sao lại là một nhà khoa học tay trói gà không chặt mà không phải là một chiến sĩ! Bọn họ
hận không thể xé nát những tên tạp chủng không hề có nhân tính ở trước mặt này, thế nhưng, lực lượng của trí tuệ mà bọn họ
vẫn luôn say mê từ trước tới nay, trước họng súng của Kollev thì lại mềm yếu vô lực đến như vậy!
Nhân viên công tác bị
Kollev chỉ họng súng vào người, bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi.
Chàng trai trẻ tuổi này giờ phút này đã không còn có bất cứ tư duy suy nghĩ gì nữa. Cậu ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ngón tay của Kollev. Chỉ cần cái ngón tay này nhẹ nhàng bóp một cái, vậy thì cậu ta sẽ giống như hai người lúc trước bị bắn kia, nằm trong vũng máu.
Mạng sống của tuổi trẻ, lại kết thúc dễ dàng như thế sao?
Ngón tay của Kollev nhẹ nhàng động hai lần. Hắn đang tra tấn thần kinh của con mồi, chuyện như vậy, hắn vẫn thường hay làm. Lúc con mồi phân tâm hoặc là đang thầm nghĩ may mắn, dưới tình huống như thế mà giết chết, sẽ khiến cho hắn vô cùng hưng phấn.
Tít tít. Một tiếng vang nhỏ từ máy truyền tin ở trên tay của Kollev vang lên.
Kollev ngạc nhiên nhìn máy truyền tin ở trên tay, thu khẩu súng, chuẩn bị nghe.
Ngay trong nháy mắt khi nhân viên công tác trẻ tuổi vừa mới không kìm được mà thả lỏng người, một tiếng súng vang lên, ở trên trán của cậu ta cũng đã xuất hiện một lỗ máu.
Cậu ta mở to con mắt tỏ ra không thể tin nổi rồi từ từ ngã xuống.
“Ha ha ha ha ha!” Kollev bộc phát ra một trận cười điên cuồng, dưới sự
căm hận con mắt như muốn nứt ra của các nhà khoa học ở xung quanh, hắn liền khoa chân múa tay một cách vui sướng, gần như cười chảy
cả nước mắt. Sau đó, hắn mới ấn vào nút nghe của máy truyền tin.
Tiếng súng vang lên, Faulmann nhanh chóng xông vào trong tòa nhà Imagination Technologies.
Ở phía sau hắn, chính là vẻ măt xám đen của mập mạp, cùng với bốn mươi binh sĩ Phỉ Quân được vũ trang hạng nặng mặt không chút biểu tình.
Máy truyền tin, rốt cục kết nối được rồi.
“Kollev?” Faulmann thở hồng hộc xông vào trong thang máy lơ lửng.
“Dạ, tôi đây, chủ tịch Faulmann!” Trong máy thông tin, truyền đến thanh âm kính cẩn lễ phép của Kollev.
“Con mẹ nó ai cho ngươi nổ súng hả, ngươi lập tức đứng yên tại chổ! Không được nhúc nhích!” Faulmann nhìn về khuôn mặt đen xì
đang không ngừng giật giật của gã mập mạp bên cạnh, thanh âm không ngừng run rẩy: “Không được làm gì hết, ngay cả con mắt cũng không được nháy, rõ chưa? Ta lập tức tới ngay!”
Nét ửng hồng từ trận cười điên cuồng kia vẫn còn lưu lại trên mặt, biểu tình của Kollev đột nhiên đã cứng lại rồi.
Hắn ngơ ngác nhìn ba thi thể đang nằm trên mặt đất, không rõ
Faulmann đến cùng là có chuyện gì, bất quá, một dự cảm không rõ
lập tức xuất hiện trong lòng hắn.
Sau một lát, Faulmann giống như nổi điên mà vọt thẳng vào phòng khách của phòng công tác Hắc Ma Quỷ. Ơ phía sau hắn, mười mấy binh sĩ mà Kollev chưa từng thấy qua liền nhanh chóng triển khai, đem tất cả mọi người trong phòng công tác kể cả hắn cùng với các nhân viên võ trang thủ hạ bao vây lại.
“Buông súng!” Faulmann ra lệnh cho các nhân viên võ trang thủ hạ của Kollev bỏ vũ khí xuống, bước đến trước mặt Kollev, giơ tay tát hai phát: “Ai bảo ngươi nổ súng giết người hả?”
Nói xong, Faulmann hai mắt đỏ ngàu đá một cước đem Kollev đang trong tình trạng ngây dại đạp ngã xuống đất.
Biến cố đột nhiên xảy ra, khiến cho Kollev mắt dại cả ra. Thế nhưng đối với các nhà khoa học đang đứng ở một bên mà nói, lại không khác gì từ Địa ngục thoáng chốc lên Thiên đường! Chuyển biến này khiến cho đại não của bọn họ choáng váng, toàn thân như bị điện giật mà không ngừng run rẩy.
Nhìn gã mập mạp đứng bên cạnh Faulmann, nhìn mười mấy chiến sĩ Phỉ Quân tinh nhuệ bưu hãn đang bao quanh phòng khách của phòng công tác. Chình là bọn họ, đã vì những nhà khoa học tay trói gà không chặt như mình mà nổi trận lôi đình. Chính là bọn họ, chỉ mất có hai tiếng đồng hồ đã đột phá mười mấy thế lực cắt cứ một đường nhanh như điện chớp mà giết đến nơi đây, làm chấn kinh toàn bộ Cảng Tự Do Mars!
Sự kích thích mãnh liệt khi tìm được đường sống trong chỗ chết đã vượt quá khả năng thừa nhận tâm lý của rất nhiều người, một vài nữ nghiên cứu viên đã không thể khống chế
được cảm xúc của mình, lúc này liền bật khóc thành tiếng, còn những người khác thì hai mắt cũng đã đỏ ửng!
“Thực xin lỗi...” Mập mạp cắn răng, vẻ mặt xám đen nhìn về phía ba cỗ thi thể đang nằm trong vũng máu: “Tôi vẫn đến chậm!”