Nếu như nói Phỉ Quân là một thanh đao nhọn, vậy thì chiếc robot đó chính là mũi đao của thanh đao!
Ở trước mặt cái đấu pháp ngang ngược bá đạo lại không nói lý lẽ này, Lữ
đoàn Tự do Tucker hung ác nhất, cũng chẳng qua dựa vào một cái doanh trại robot mà cản trở được hai mươi phút!
Tiếp theo, chính là sụp đổ!
Mà Phỉ Quân căn bản không thèm quan tâm đến ai bỏ chạy, chỉ cần kẻ địch sụp đổ, bọn họ lại dọc theo con đường máu, tiếp tục hành trình gào thét mà đi của bọn họ.
Đối với đám tàn binh đầy đường, bọn họ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái!
Mọi người không biết khi thủ lĩnh của đám vũ trang bị đánh tan nhìn thấy kẻ địch ào ào mà đi thì sẽ cảm thấy như thế nào, bọn họ chỉ biết, so với việc bị đám quân đột tiến giống như nổi điên này đánh tan, không bằng đánh cược một lần nhường ra một con đường!
Nếu đầu ai bị cánh cửa kẹp hư, muốn kiểm nghiệm thực lực của đối thủ, những thế lực tiến hành cản trở theo bản năng ở phía trước này, chính là tấm gương tốt nhất.
Ngàn vạn lần đừng để bị đánh cho chết khiếp mới phát hiện ra người ta căn bản chẳng để ngươi trong mắt! Cảm giác đó, sẽ làm cho người nghẹn khuất đến chết!
Lãnh tụ Faulmann của Đảng thanh niên Kazz đang mồ hôi đầy đầu mà nhìn cái ký hiệu mũi tên trên bản đồ đang chĩa thẳng đến Thung lũng Silicon kia.
Hắn thật không ngờ, bản thân mình chưa bao giờ có mâu thuẫn gì với cái đám Phỉ Quân này, vậy mà giờ lại gặp phải đám sát thần này.
Mục đích của bọn hắn rốt cuộc là gì?
Faulmann bây giờ chỉ cảm thấy hoa đầu chóng mặt cả người phát run.
Hắn không biết, đến khi Phỉ Quân binh đến dưới thành, lúc đó mình đây sẽ nhường, hay là không nhường!
Faulmann năm nay bốn mươi hai tuổi, đã lăn lộn ở Thung lũng Silicon ba mươi năm. Từ một tên tiểu lâu la bò lên đến vị trí Thủ lĩnh Đảng thanh niên, đặc điểm lớn nhất của Faulmann, chính là không đánh những trận mà không có nắm chắc.
Hắn cho tới bây giờ đều không cho rằng chỉ dựa vào chút người trong tay mình là có thể nổi lên chút sóng gió gì ở Cảng tự do.
Cho nên, sách lược mà hắn hướng đến, đều là dàn xếp mọi bề.
Bất luận là cùng ba lưu phái lớn trước đây, hay là cùng Lão Nha Hội, cùng Hôi Lang Bang, hắn đều không đắc tội!
Quan hệ tốt đẹp, trong tay còn có lực lượng vũ trang coi như không tệ, hơn nữa nhiều năm công sức ở hai khu gần kề Thung lũng Silicon, cuộc sống của Faulmann, lâu nay đều vẫn rất thoải mái.
Sau khi chiến tranh bộc phát, Faulmann liền nhìn chằm chằm vào các khu vực khác của Thung lũng Silicon.
Đối với Đảng thanh niên Kazz mà nói, nắm trong tay Thung lũng Silicon tấc đất tấc vàng mà nói, chính là vốn liếng để ngày sau sẵn sàng đầu hiệu vào kẻ thắng cuộc. Tuy nhiên, bởi vì không khống chế được bến tàu nào trong tay, cũng như không có hạm đội, cho nên, Faulmann mặc dù chiếm thượng phong khi trang đoạt địa bàn Thung lũng Silicon cùng với mấy cái Xã Đoàn nhỏ, cuộc sống gần đây cũng không mấy tốt đẹp.
Thực phẩm khan hiếm, nguồn năng lượng khan hiếm, vũ khí đạn dược cũng không đủ. Để tập trung thực phẩm của cải, gần đây, Faulmann thậm chí còn ra tay với những phòng làm việc phòng thí nghiệm mà trước kia hắn vẫn coi là gà đẻ
trứng vàng.
Mặc dù Thung lũng Silicon không thể tách khỏi những tên quái vật cả ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm này, thế nhưng, từ thế cục hiện nay mà xem, nếu như không nghĩ biện pháp kiên trì tiếp, cái ổ gà đẻ trứng này, cũng đồng dạng không phải là của Faulmann hắn.
Hiện tại, Thung lũng Silicon còn đang phải giải quyết nguồn vật tư, phía Tây còn đang khai chiến với hai cái Xã Đoàn nhỏ, ở phía Nam có thể dùng để
phòng ngự Phỉ Quân, chẳng qua chỉ là mấy trăm bộ binh và hơn một trăm chiếc robot tư nhân.
Chỉ có chút binh lực đó, mà muốn ngăn cản đám người điên kia.....
“Báo cáo!” Một gã thành viên Đảng thanh niên đụng tới đụng lui vọt tới trước mặt Faulmann: “Phỉ Quân đến... đến rồi!”
Faulman đột nhiên đứng dậy. Ngay khi hắn vừa một tay túm lấy áo của gã thành viên Đảng thanh niên đến đây báo cáo, thì ở ngoài phòng tuyến cách đó không xa, một giọng nói đã truyền đến.
“Phỉ quân mượn đường!”
Bốn chữ lạnh lẽo, làm cho Faulmann không kìm lòng được mà rùng mình một cái....