Cộng hòa Phỉ Dương, vẫn như cũ là một cảnh tượng bình thản.
Mỗi một thành thị của cái quốc gia siêu cường này, mọi người vẫn tuân theo quỹ tích của cuộc sống, yên bình mà sống một cách tự tại.
Trong thành thị có thể tùy ý thấy được ở trong công viên rừng rậm, những người già đang tản bộ, hít thở không khí tươi mới trong lành, thưởng thức cảnh sắc của khu rừng như bức tranh xanh vàng đỏ giao thoa lẫn lộn. Mệt mỏi, thì ngồi nghỉ ở ngay trên chiếc ghế dài bên cạnh thảm cỏ phẳng phiu xanh tốt.
Trên con đường của khu phố nhỏ mưa vừa mới tạnh, người mẹ trẻ tuổi đang đẩy chiếc xe đẩy dành cho trẻ con. Trên tay vịn của xe, đang treo đồ dùng sinh hoạt mới mua được từ trong siêu thị, gặp phải người quen, cười tươi tắn mà dừng lại bắt chuyện, tán gẫu rồi lại tán gẫu. Các thiếu niên tan học đang túm năm tụm ba vượt qua bên người họ, một bên vui vẻ đùa giỡn, một bên vẫy tay tạm biệt lẫn nhau.
Trên đường phố, từng chiếc xe bay gầm thét mà qua, có loại xa hoa, có loại bình thường, chở theo mọi người với các thân phận khác nhau qua lại tới lui. Trong khu chợ tổng hợp, dòng người như nước thủy triều, các loại sản phẩm vừa mới được mang tới cửa hàng rực rỡ muôn màu. Trên màn hình ảo to lớn của vườn hoa quảng trường, đang truyền phát buổi nhạc hội của tổ hợp dàn nhạc nổi tiếng nhất. Một số du khách lữ hành, thì lại đang vội vàng chụp ảnh lưu niệm ở những nơi có giá trị, mỉm cười, đóng gói lại hình ảnh của thời gian.
Chiến tranh, đối với người dân của cái quốc gia này mà nói, tựa hồ như là một chuyện không hề có liên quan. Là công dân của quốc gia hùng mạnh nhất cái thế giới này, bọn họ tuyệt đối không lo lắng. Với sự hùng mạnh của Phỉ Dương, lại thêm sự đa mưu túc trí của Hastings, thế giới này, còn có cái gì có thể uy hiếp được tới cuộc sống của bọn họ chứ?
Ngoại trừ ở Tinh hà Carleston, hạm đội Cộng hòa mạnh mẽ vô địch đang giằng co cùng đế quốc Binalter ra, chiến tranh ở các nơi khác trên thế giới, cũng không gì khiến cho người ta đáng phải chú ý.
Quốc dân của Phỉ Dương, trời sinh chính là kiêu ngạo. Trong cả xã hội loài người, chỉ có người Binalter, mới có thể khiến cho bọn họ để vào trong mắt. Còn các quốc gia khác, bất quá chỉ là đối tượng để cho cái quốc gia của bọn họ này lãnh đạo.
Mượn sức hay là chèn ép, chỉ xem tâm tình của Phỉ Dương. Khắp nơi trong vũ trụ, đều là chính phủ được Phỉ Dương nâng đỡ. Bọn họ đối với Phỉ Dương ngoan ngoãn phục tùng cần gì đưa nấy, một quyển hộ chiếu của Phỉ Dương, có thể đi tới bất cứ nơi nào muốn đi và nhận được sự đãi ngộ và chiếu cố tuyệt đối. Hạm đội Phỉ Dương ngang dọc vũ trụ, kinh tế và quốc lực hùng hậu, khiến cho mỗi một công dân đều tin tưởng, cái quốc gia này không thể bị đánh bại. Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cái quốc gia này vĩnh viễn đều là kẻ lãnh đạo của thế giới này.
Một đoàn xe khổng lồ đang chạy trên đường cao tốc của thủ đô Phỉ Dương.
Hai bên con đường cao tốc này, có hai đường kẻ màu đỏ đang kéo dài, đó chính là dấu hiệu của đường cái chuyên dụng, không có sự cho phép đặc biệt, bất cứ xe cộ nào cũng không được đi vào con đường này.
Mở đường ở đằng trước của đoàn xe, chính là hai mươi chiếc xe moto bay cao cấp. Xe moto dài gần ba mét, cao một mét năm, vỏ ngoài hình giọt nước phối hợp với thiết bị phi hành cứng nhắc, dưới sự điều khiển của hai mươi binh sĩ với chiều cao hình thể hầu như hoàn toàn đồng đều, thân mặc chế phục phẳng phiu của kỵ binh, một đường nhanh như điện chớp.
Phía sau các kỵ sĩ mở đường, chính là mười chiếc xe bay chống đạn xa hoa hoàn toàn giống nhau. Chung quanh, còn có mấy chục robot hộ vệ vũ trang. Trên đầu xe của mỗi chiếc xe bay, đều cắm một chiếc cờ hai mặt. Một mặt là cờ cộng hòa ba màu của Cộng hòa Phỉ Dương, còn mặt kia, lại là cờ mang hình Griffin hai đầu đại biểu cho quân đội Phỉ Dương.
Hastings đang ngồi ở trong khoang xe rộng rãi, nhìn từng tòa thành vũ trụ cao nhập tầng mây ngoài cửa sổ xa xa bị đoàn xe bỏ lại phía sau, ngưng thần nhíu mày.
Douglas mắt nhìn thẳng ngồi đối diện với Hastings, vẫn bảo trì sự yên lặng ở trong xe.
Trong tay hắn, đang cầm một tập tài liệu vừa truyền ra từ trên máy thông tin mật mã của xe. Tài liệu chính là tình báo chi tiết về thế cục ở Leray, do quân viễn chinh Đông Nam số 1 hiện nay đang đóng quân ở tinh vực Trung Ương Leray truyền về. Mà Hastings sau khi nhìn tập tình báo này, đã không nói gì một thời gian rất lâu rồi.
Sau khi chiến dịch Mosky kết thúc, Douglas được quân bộ triệu hồi về thủ đô Heidfeld, tấn chức làm trung tướng, hiện đang Hiện giữ phó Bộ trưởng Bộ Tham mưu lục quân thuộc Bộ chỉ huy Quân liên hợp Phỉ Minh. Với tuổi đời chưa tới ba mươi của hắn, một đường lên thẳng mây xanh đến bước này, ở một nơi tướng lĩnh thiên tài ùn ùn bất tận như Phỉ Dương, coi như là một cái đại dị sổ.
Douglas biết, mình lần này tấn chức, khả năng rất lớn là bởi vì thắng lợi cuối cùng trong chiến dịch Mosky.
Dưới tình huống Fischella suất lĩnh hạm đội rời khỏi, đem sau sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương làm mồi nhử mà vứt bỏ, lại có thể đánh tan quân đoàn Stephen, quét ngang Jacur, hồi binh về chiếm trước Tanvir, buộc Reinhardt và lục quân Deseyker phải rút đi. Chiến tích như vậy, cũng đủ để cho bất cứ kẻ đố kị nào phải biết điều mà ngậm miệng lại. Đồng liêu lục quân, đồng môn trường quân đội Heidfeld, từng cặp mắt hâm mộ, từng bữa tiệc chúc mừng, giống như đoạn phim mà trình chiếu lại trong đầu. Douglas không biết, mình đã trải qua đoạn tháng ngày này thế nào. Trong mắt người khác, mình đã đặt chân vào hàng ngũ các danh tướng của Phỉ Dương, không cần tranh cãi mà trở thành nhân vật đứng đầu trong các tướng lĩnh trẻ tuổi. Thế nhưng, chỉ có mình mới biết được, nếu như không có cái gã mập mạp kia, lúc trước ở Mosky, thứ đợi mình, chính là một hồi thảm bại!
Mình tấn chức trung tướng, phong quang đắc ý. Mà cái tên kia, thì lại bị định tội rồi hàng chức, lúc này, vậy mà lại lưu lạc đến Cảng Tự Do Mars ---- Đây là dựa theo tin tức từ trong bản tình báo.
Là một quân nhân nhiệt huyết lập chí muôn khắc lên tên mình ở trong cái đại thời đại này, Douglas thực sự nghĩ không ra, số phận con người sao mà lại khác nhau nhiều đến như vậy. Mình thì đi vào trong Bộ chỉ huy liên quân, chỉ điểm ngàn quân không có cản trở, mà cái gã mập mạp càng thiên tài hơn kia, vậy mà lại vẫn mãi lăn lộn ở nơi hỗn loạn nhất.
Đưa mắt nhìn qua Hastings vẫn đang trong trầm tư, Douglas tiếp tục duy trì sự im lặng.
Vị lão nhân có đôi chân thanh mảnh giống của trẻ con ở trước mặt mình này, chính là vị quân thần được lễ bái một cách tôn sùng nhất, thành kính nhất trong cảm nhận của mỗi một quân nhân Phỉ Dương. Có thể được ở chung sớm chiều với vị quân thần này, lắng nghe lời dạy dỗ, đó tuyệt đối chính là cơ hội may mắn mà tất cả các quân nhân đều tha thiết mơ ước. Mình tuy rằng đã từng nghe qua một buổi dạy của ông ấy, lại giống như tất cả các học viên khác, tự cho mình là học sinh của ông ấy. Thế nhưng, lúc nào cũng có thể ở bên người của ông ấy như bây giờ, chính là nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.