Công kích tầm xa cần phải tấn công mấy
pháo liên tục, mà cách đấu gần người thì chỉ cần một phát chí mạng, tương phản như vậy, đủ để cho phần lớn đoàn robot nhanh chóng sụp đổ.
Bởi vậy, các quốc gia ý thức được phương thức robot tác chiến thay đổi, trên phương diện nghiên cứu phát triển robot, ngoài việc cường hoá năng lực công kích tầm xa của Robot, lại càng chú trọng hơn đến sức chiến đấu cận chiến lấy tính thao tác và tốc độ làm trung tâm của robot.
Robot đời thứ chín và đời thứ mười xuất hiện, đã định ra kết cấu của chiến tranh robot kiểu mới - áp chế tầm xa và đột kích tầm gần.
Robot có thể nghiên cứu phát triển, thế nhưng, chiến sĩ robot có năng lực chiến đấu gần người mạnh mẽ, lại không phải trong thời gian ngắn là có thể gom góp được, điều đó cần phải huấn luyện trong thời gian dài! Huống chi, bởi vì bỏ qua cận chiến trong nhiều năm qua, hiện tại trình độ huấn luyện bộ đội thiết giáp cận chiến của các quốc gia, vẫn đang dừng lại ở tình trạng ôm “Điều lệ sử dụng robot” không buông.
Đến hàng trăm vạn chiến sĩ Robot của thế giới loài người, chỉ
dừng ở mức chuẩn yêu cầu kỹ thuật và thành tích theo quy phạm, luyện tập các loại Tiến Bộ Đột Quyền (bước lên đấm nhanh), Trắc Thân Hồi Toàn (nghiêng người xoay lại),... mấy kỹ xảo điều khiển cận thân đơn giản. Có thể thuần thục nắm giữ cái loại kỹ xảo dạng như Khiêu Dược Xuyên Hành (di chuyển lắc léo), đã
là người xuất sắc trong đó.
Mà mấy thứ này, đối với các cơ sĩ của Huyễn Ảnh Lưu và Tân Thái Lưu mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Đừng nói là hơn ba trăm Đấu Sĩ robot, cho dù là những đệ tử ngoài vi vẫn còn đang là Tinh Binh robot, cũng đã có nhiều năm khổ công đặt trên kỹ xảo cách đấu gần người! Ở phương diện điều khiển, bọn họ đã có căn bản. So với những chiến sĩ robot quân dụng bình thường khác nhau một trời một vực! Chỉ cần chỉ điểm thêm một chút, chính là có thể lập tức trở thành sát thần trên chiến trường.
Thứ mà bọn họ đang thiếu, chỉ là cách sử
dụng vũ khí tầm xa, hiểu biết về chiến tranh và một thân nhiễm mùi máu tươi mà thôi.
Vũ khí tầm xa, có hệ thống khống chế hoả lực và hệ thống máy tính hỗ trợ điều khiển của robot trợ giúp, những chiến sĩ robot bình thường cũng có thể
nắm giữ dễ dàng, đối với những kẻ đã sử dụng Robot lão luyện mà nói, lại càng không cần tốn nhiều sức, điểm này, mập mạp không hề lo lắng chút nào.
Mà đối với hiểu biết về chiến tranh, theo biến đổi từ tân binh thành lão binh trăm trận, sự rèn luyện trong chiến đấu giữa máu và lửa kia, đối với đám thanh niên từ nhỏ đã sinh hoạt trong luật rừng, chuyện ẩu đả đánh nhau thậm chí liều mạng chém giết như cơm bữa này
mà nói, đó chỉ là một quá trình đúc kiếm bằng máu mà thôi!
Lên chiến trường giết người, bọn họ đã làm một lần, là có thể làm cả vạn lần!
Thế nhưng mập mạp không nghĩ tới, chính mình còn chưa cười trộm xong, đám người này lại đã đấu tranh nội bộ trước!
Cái luồng tà khí lệch gió này, nhất định phải trừ bỏ! Đều cmn tự
giết lẫn nhau làm cho gãy tay cụt chân, cái đội ngũ mà ông đây
hết lòng thu nạp này còn làm cái rắm nữa!
“Xem ra…..” Mập mạp đứng ở chính giữa sân huấn luyện, nhìn đệ tử hai phái phân biệt rõ ràng trước mắt, vẻ mặt cười nhạt: “Mọi người còn chưa rõ ràng thân phận hiện tại của mình.”
Đánh nhau thì đánh nhau, đệ tử hai phái ngược lại cũng biết được ở đây ai mới là người được nói, trong chốc lát không hề có một tiếng động nào, chỉ có hai tròng mắt trừng tới trừng lui không phục nhau.
Khuôn mặt mập mạp co quắp hai cái, thở dài, hỏi Jefferey ở bên cạnh: “Tứ trưởng lão, ông đi nói cho bọn hắn biết về thân phận hiện tại của ông đi.”
“Trưởng lão Đồng minh Hỗ trợ Lưu phái Mars, cố vấn Phỉ quân.” Jefferey mặt trầm như nước nhìn một đám đệ tử không chịu thua thiệt dưới tay.
“Tiên sinh Smith, ngài thì sao?” Mập mạp quay đầu nhìn qua lão Smith đứng bên cạnh.
Cầm một quyển “Hiểu biết cơ bản về điều khiển robot” mà mập mạp vừa đưa mấy tiếng trước, lão hồ ly cũng tương tự dứt khoát lưu loát: “Trưởng lão Đồng minh Hỗ Trợ Lưu Phái Mars, cố vấn Phỉ
quân.”
Mập mạp thành lập Đồng Minh, ý chính là lấy khôi phục truyền thống lưu phái làm nguỵ trang, để tập hợp lực lượng lưu phái.
Đồng minh kiểu này, sợ nhất, chính là
tranh chấp lưu phái. Nếu như cục diện giống như Hội Liên Hợp Lưu Phái Dân Gian trước kia, vậy thì hiển nhiên, tổ chức như vậy
không có lực lượng để tranh hùng ở thế giới Tự Do.
Vì
vậy, lúc mới thành lập, mập mạp đã tận lực làm nhạt đi hình tượng lưu phái , thiết lập một cái Trưởng Lão Viện và Cố Vấn Đoàn.
Đồng Minh Lưu Phái, đệ tử các phái đối xử bình đẳng, chỉ lấy Phỉ Quân làm cơ cấu quân sự duy nhất. Sự vụ của Đồng Minh, do Trưởng Lão Viện tham mưu. Sự vụ của Phỉ quân, do Cố Vấn Đoàn tham mưu. Những vị trí đó, thì đều giao cho thủ
lãnh của các lưu phái. Đệ tử vẫn là đệ tử của bọn họ, lưu phái vẫn là lưu phái của bọn họ, sau này muốn kiêm quản hay
tách ra, cũng do bọn họ. Thế nhưng, ở trong loạn cục này, trước khi bình định, đây là một cái chỉnh thể!
Thủ lĩnh hai phái trả lời giống nhau như đúc, nhất thời làm cho mấy vị
trưởng lão và đám đệ tử vẫn đang nhìn chằm chằm nhau như gà
chọi ngượng ngùng mà thu hồi ánh mắt.
Vào Phỉ Quân, chính là biên chế quân sự. Tuy nói là chưa từng đi lính, thế nhưng truyền thống của lưu phái để lại, cũng vẫn còn là sự phục tùng.
Jefferey và lão Smith đều nói như vậy, còn ai mà không rõ thân phận của mình?
“Có huyết tính là chuyện tốt!” Mập mạp vừa nói, vừa cởi áo ra, lộ ra một thân thịt trắng bóng: “Thế nhưng nếu đã vào Phỉ Quân, nên biết đồng tâm hiệp lực! Có bản lĩnh, hãy đi bảo vệ người nhà của các cậu, hãy đi bảo vệ huynh đệ bên cạnh các cậu, hãy đi liều mạng với địch nhân của các cậu!”