Năm 2063 Tân Công Nguyên, ngọn lửa chiến tranh bộc phát từ Tinh vực Đông Nam, đã lan tràn ra toàn bộ xã hội loài người.
Trên tinh cầu tràn ngập khói thuốc súng, các robot đang xung phong, từng hạm đội trong vũ trụ đang phi hành rậm rạp như lông nhím, sự
khai hỏa đồng loạt một cách liên tiếp chỉnh tề mà chói mắt, còn có cả những thi thể hài cốt đang trôi nổi trong hư không vô biên vô
hạn yên tĩnh không chút tiếng động --- Những hình ảnh này, đã
trở thành màu sắc chính của cả thời đại này.
Từng tinh cầu từng tinh cầu di dân bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt. Các thanh niên được tập hợp lại với nhau, mặc vào quân trang rồi cầm lấy súng xông lên chiến trường, từng đợt từng đợt sóng dấn thân vào tiền tuyến. Đa số trong đó chết đi trong chiến đấu, vùi thân trong đất. Còn số ít may mắn, từ trong chiến đấu còn sống trở ra, lại còn được thăng chức.
Còn càng may mắn hơn, thì
được đeo lên cái danh như sĩ quan chỉ huy thiên tài, anh hùng can đảm, nhân vật truyền kì,... đủ các loại ca ngợi, bắt đầu bộc lộ tài năng. Ảnh chụp của bọn họ tràn ngập mỗi một màn hình TV, mỗi một tờ báo tạp chí trên khắp thế giới này. Sự tích của bọn họ làm cho người ta say sưa nói chuyện nghe hoài không chán.
Bọn họ là ngôi sao của thời đại này, là tình nhân trong mộng của mỗi một thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Bọn họ một người nối tiếp một người xuất hiện, rồi lại một người nối tiếp một người bị người đời lãng quên.
Có bao nhiêu người có thể lần lượt tiếp tục những thắng lợi của bọn họ, lại có bao nhiêu người có thể sống sót trong cuộc chiến tranh không ngừng không nghỉ này?!”
Chiến tranh tàn khốc, có thể xoá đi rất nhiều thứ. Kể cả tính mạng con người, kể
cả ký ức con người, cũng kể cả giấc mộng đẹp của một cô gái trước khi trôi dạt khắp nơi đói khổ lạnh lẽo trong trại tị nạn nơi xa xứ.
Chủ tinh Leray, thành phố thủ đô Ludưritte, giờ phút này đã biến thành một cái doanh trại binh lính thật lớn.
Từ trên đường đưa mắt nhìn lại, đều là vô số những chiếc xe quân dụng, những chiếc robot, những sĩ quan đang tới lui qua lại cùng các đội binh lính. Học viên của những học viện quân sự lớn, đều đã được bố trí vào phục vụ quân dịch. Công xưởng tăng ca thêm giờ
để sản xuất nhu yếu phẩm chiến tranh.
Từng phiến doanh trại đơn giản, ở vùng ngoại ô thành thị trải rộng ra, liên miên không dứt. Ban ngày, tiếng reo hò tiếng quân lính cười khi huấn luyện điều động vang lên không ngừng. Chập tối, ngọn đèn của doanh trại giống như biển khơi rộng lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối. Để nghênh đón trận khổ chiến sắp tới, những quân đội có số hiệu khác nhau, có thể tập trung được, thì đều đã tập trung hết ở nơi này.
Mỗi ngày, đều có vô số chiến hạm vận tải lên xuống Ludritte.
Những vũ khí trang bị, linh kiện hạm tàu còn có vô số đồ quân dụng, năng lượng, thức ăn vừa mới sản xuất ra được một chiếc tàu rồi lại một chiếc tàu vận chuyển đến nơi này, tận lực cung cấp cho sự tiêu hao của đội quân đang đồn trú khổng lồ này.
Ngoài quân nhân ra, càng nhiều hơn, chính là dân chạy nạn.
Bên đường, dưới cầu, đang dựng lên từng chiếc lều vải giản dị. Trong doanh trại tị nạn, đã là kín người hết chỗ.
Từ tinh hệ Galileo, từ tinh hệ Bermuda, mấy trăm vạn dân chạy nạn tràn vào Ludritte, trải rộng mỗi một góc trong thành thị. Bọn họ ánh mắt ngây dại, dáng vẻ khô gầy, mỗi ngày nằm trong lều vải, đờ đẫn nhìn binh lính tới lui trên đường, chờ đợi xe cơm từ chính phủ, xé lịch qua ngày kéo dài hơi tàn. Còn không, thì
chính là liên tục lau nước mắt, cửa nát nhà tan vợ con ly tán, cái cuộc sống này, đã sớm không còn có cảm thụ.
Ở trước mặt thống khổ, hết thảy hạnh phúc đều chỉ là ảo giác.
Quảng cáo trưng binh in ảnh chụp Điền Hành Kiện, đã không còn thấy bóng dáng.
Có lẽ là do Bộ Thống Soái tận lực làm ra, có lẽ là do thế cục trước mắt khiến cho mọi người đã không rảnh mà đi quân tâm đến hắn. Tóm lại, vị anh hùng Liên bang Leray này, ấn tượng trong đầu mọi người, đã phai nhạt đi rất nhiều. Từng cuộc thắng lợi như kỳ tích mà hắn mang đến, hiện tại xem ra, đã xa xôi giống như một giấc mộng.
Nhóm người chết lặng thì cái gì cũng không quan tâm, còn những người còn có chút ít tinh thần, thì
mỗi ngày chăm chú, đều là mỗi một tin tức nghiêm trọng truyền về từ chiến trường.
Mặc dù ngẫu nhiên nhớ tới mập mạp, cũng đã ở trong sầu lo và uể oải của cuộc sống khổ cực mà
chuyển gót liền quên, bọn họ đang thân ốc còn không mang nổi mình ốc
Anh hùng vô tung tích, Leray đã ở sơn cùng thuỷ tận.
Người Jaban, người Derkseyker đã tập kết ở ngoài điểm Bước Nhảy từ
lâu, đó sẽ là một đội quân cực kỳ khổng lồ, bọn họ đang chuẩn bị để tùy thời tràn vào tinh vực Trung Ương Leray, đổ bộ lên Ludritte, hoàn toàn chiếm lĩnh cái quốc gia này.
Thứ mà mọi người đang chờ đợi, đơn giản là cái kết cục thế này.
Con cháu Leray sẽ không mất mặt, thế nhưng, sự hy sinh của bọn họ, không đổi lại được thắng lợi cuối cùng.
Ở trước mặt robot cự hạm, khí phách bất chấp của người Leray, đã bị sự hy sinh thảm thiết làm cho hao mòn gần như không còn.
Màn đêm buông xuống, quân đội còn đang tập kết điều động, chuẩn bị cho cuộc chống cự cuối cùng. Thế nhưng, ở trong một gian mật thất tại thủ đô, lại có một loại thanh âm khác biệt.
“Hamilton nhất định phải xuống đài chịu tội. Nếu như không phải hắn cực kỳ hiếu chiến, Leray làm sao mà đến tình cảnh này.” Một người đàn ông trung niên tao nhã lịch sự
đang nhìn xung quanh, kết thúc bài phát biểu của hắn.
“Nói đúng lắm, không thể để cho bọn hắn tiếp tục như vậy nữa, đợi đến khi Tây Ước tấn công quy mô, chúng ta cũng chết không có chỗ chôn!” Một gã mập mạp bên cạnh người trung niên, hổn hển quơ lên bàn tay đầy nhẫn.
Theo tiếng quát to mười phần chính khí của gã mập, trong phòng hội nghị bí mật, tức khắc liền nổi lên nghị luận bốn phía.
“Các vị đều là người danh giá, không giống với mấy loại quỷ nghèo, thế cục đã đến tình trạng này, chúng ta nếu còn không ra tay, vậy thì chờ chôn cùng cùng với Hamilton luôn đi!”