Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 149: Chiến dịch kết thúc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Không thể trách mấy gã tham mưu này có lập trường bất minh, điệu bộ như muốn minh oan cho địch nhân. Đến nằm mơ cũng không ngờ được, trên thế giới này lại có thể tồn tại một tên đại gian đại ác như cái tên mập này.

Thống soái tối cao của người ta đã bị ngươi giết rồi, ngươi cũng đã giành được cơ hội chạy trốn, vậy mà còn chưa đủ sao? Cái lão quý tộc đáng thương kia bất quá cũng là vì muốn bảo trì tính ổn định của quân đội, chỉ nói có mấy câu thôi, vậy mà ngươi lại ở ngay trước mắt mấy nghìn chiến sĩ của người ta, một cước đem người ta dẫm chết. Đây là cái logic gì, ngươi còn là con người không hả?

Đám tham mưu tác chiến này, từ góc độ là một quân nhân của một siêu cường quốc luôn đóng vai trò trọng tài và người chấp hành tại vô số khu vực xung đột trong xã hội nhân loại, chưa bao giờ phải kiêng kỵ mà toàn dùng đủ các loại lý do như bảo vệ hòa bình, tiêu trừ uy hiếp hay thậm chí nhìn không thuận mắt v.v… để phát động những hành động quân sự không chính nghĩa, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, tiêu diệt bất kỳ địch nhân nào mà bọn họ muốn tiêu diệt!

Họ vốn dĩ cảm thấy mình vô cùng kiêu ngạo, vô cùng bất chấp lý lẽ.

Thế nhưng, nếu cùng cái tên mập không thèm nói một chút đạo lý này mà so ra, toàn bộ quân nhân Phỉ Dương đều đã trở thành quân tử văn nhã và khiêm tốn rồi!

Một chiến sĩ Phỉ Dương dù cho có dũng cảm hay bất chấp hơn nữa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, dưới tình huống hoàn toàn có thể rút lui thì cũng không dám ở trên địa bàn của người khác, dùng cái phương thức điên cuồng như vậy đi khiêu chiến thần kinh của mấy nghìn chiến sĩ!

Dùng robot giẫm bẹp người ta thành một đống thịt, cái tên mập trời đánh này! Hắn nghĩ cái gì vậy chứ?

Tục ngữ vẫn nói, đánh người không đánh vào mặt mũi, vậy mà cái tên mập chết tiệt này không chỉ đánh vào mặt người khác mà còn nhổ nước bọt đi kèm!

“Hèn chi bị người ta truy sát như vậy!”

“Nếu là ta, ta cũng đuổi giết! Thù này, đúng là bất cộnng đái thiên!”

“Chậc chậc, thảm quá rồi, không biết đâu với đâu nữa rồi!”

“Gã mập mạp này thiệt không phải người mà!”

“Đừng có chắn ta chứ, đang hay mà!”

“Ta đang suy nghĩ, có lẽ nào, tên mập cũng không phải cố ý đâu.”

Trong bộ chỉ huy, các tham mưu một bên nhìn chằm chằm vào màn hình ảo, một bên không mặn không nhạt nói chuyện rôm rả. Chỉ có ánh mắt phát sáng, tiếng hít thở nặng nề và nắm tay nắm chặt của bọn họ mới cho thấy sự chấn động cùng hưng phấn mà bọn họ đang cảm nhận được trong thời khắc này.

“Đã xem đủ chưa?” Một tiếng nói lạnh nhạt vang lên. Là giọng của Douglas.

Các tham mưu liếc nhẹ qua, lập tức xấu hổ mà im miệng.

Douglas lẳng lặng nhìn bốn phía chung quanh. Hắn làm sao không hiểu, những tinh anh Phỉ Dương ở trước mặt mình đây, từ lúc nhận được đoạn ghi hình quay từ Thiên Võng, đã sớm xem mập mạp như là thần tượng của bọn họ!

Là tham mưu quân sự ở bộ chỉ huy, không ai hiểu rõ toàn bộ chiến dịch bằng bọn họ. Trong chiến dịch này, vị thiếu tướng sư đoàn trưởng của Leray kia đã phát huy tác dụng đến cỡ nào!

Một mình địch lại số đông, đánh bại Reinhardt. thiên lý độc hành, ám sát Stephen. Có cái nào không phải là kỳ tích khiến cho người ta kính phục, khiến cho người ta nhiệt huyết dâng trào?

Cái gã sư đoàn trưởng mập mạp trắng bóc kia đã dùng hành động của hắn mà đạt được sự tôn kính của tất cả quân nhân Phỉ Dương! Nếu như không phải hắn một mình xâm nhập hiểm nguy, vậy thì sáu sư đoàn thiết giáp này của Phỉ Dương sẽ đánh mất tất cả vinh dự trên cái tinh cầu này! Các tham mưu, chỉ là do nguyên nhân từ bản thân, thế nên mới cực lực áp chế sự kích động ở trong lòng, dùng lời lẽ không mặn không nhạt mà phát tiết cảm xúc của mình.

“Ta biết các ngươi bội phục hắn.” Tiếng nói của Douglas dị thường rõ ràng vang lên trong sự trầm mặc ở bộ chỉ huy: “Nói thật… ta cũng bội phục hắn!”

Nhãn thần của các tham mưu sáng rực lên. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị tướng quân vẫn luôn cao ngạo, tự phụ, trẻ tuổi đã từng xích mích với gã sư trưởng mập mạp Leray kia, cuối cùng lại đơn giản mà bỏ xuống sự kiêu ngạo của bản thân như thế. Thân thể của bọn họ lập tức đứng thẳng tắp.

“Ta là một quân nhân Phỉ Dương!” Giọng nói của Douglas rất bình tĩnh, tràn ngập sự lãnh đạm mà kiên định của quân nhân: “Vinh dự của quân nhân không cho phép ta phủ nhận công trạng của Điền Hành Kiện! Hắn chính là anh hùng của sáu sư đoàn chúng ta! Việc hắn làm, ta làm không được!”

Các tham mưu ánh mắt càng sáng rực. Sự thừa nhận thẳng thắn của Douglas khiến cho bọn họ cảm thấy kiêu ngạo.

“Nên để cho quân nhân Phỉ Dương làm chút chuyện rồi.” Ánh mắt Douglas dán chặt trên màn hình ảo ở đài thông tin trung ương: “Đừng để cho người khác làm hết tất cả công việc!”

Tất cả tham mưu đều giật mình, chạy như bay tới vị trí của bản thân minh. Là quân nhân Phỉ Dương, bọn họ tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn một người anh hùng chết trước mắt mình như vậy. Nếu không, những quân nhân của Cộng hòa Phỉ Dương, cả cuộc đời này đều không thể ngẩng đầu lên được.

Đoạn ghi hình Thiên Võng thứ hai đã được truyền tới cho tất cả các chiến sĩ robot của quân viễn chinh.

“Sư đoàn 39 của địch, cự ly cách Jacur 55 km! Phương hướng 1723…”

“Ai gần hắn nhất?” Một vị tham mưu nôn nóng hỏi.

Thanh âm chưa dứt, trước đài thông tin trung ương, đã sớm có tham mưu đưa ra bản đồ phân bố thực tế, lớn tiếng trả lời: “Sư đoàn thiết giáp số 2, trung đoàn 1 và 3.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️